Chương 20 : Lương thiện
Bùi Lương thong dong đi tới, ánh đao trên tay lướt qua những ngọn cỏ còn thấm đẫm từng tầng băng mỏng chưa kịp tan đi.
Thiếu nữ kia thì vẫn đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, cơ hồ đã chấp nhận vận mệnh này của mình. Bùi Lương không tốn chút sức lực nào đã tiếp cận được nàng rồi nhẹ nhàng đặt lưỡi đao vẫn còn ẩm ướt máu lên trên cái cổ nõn nà, trắng muốt ấy.
Hắn lạnh nhạt hỏi :
- Ngươi không chạy sao?
Thiếu nữ cười khổ :
- Công tử bản lĩnh cao siêu, ta tự biết trốn cũng không thoát, dù sao cũng là do chính ta tạo nghiệt, ác giả ác báo...
Nói rồi, không biết là vô tình hay hữu ý, nàng khẽ lay động người khiến manh áo từ từ trượt xuống, để lộ ra đôi gò bồng đảo trập trùng trắng trẻo, lấp ló sau lớp vải đơn bạc...
Thiếu nữ cắn cắn môi, nói :
- Con kiến còn muốn sống, mong công tử chớ chê cười…
Bộ dáng yêu kiều của giai nhân khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc. Bùi Lương chăm chú nhìn nàng một hồi, đao trên tay cũng vô ý thức chuyển động, từ từ dọc theo xiêm y, xẻ xuống một đường thẳng tắp. Nàng cũng thuận theo thế đó mà trút bỏ tà áo khiến thân thể nõn nà dần dần hiện ra, lõa lồ trong gió đêm...
Hai má thiếu lặng lẽ xuất hiện một rặng mây đỏ ửng, khe khẽ nói :
- Nếu công tử đã không chê, vậy thì để ta đi tắm một lát cho sạch sẽ, sau đó sẽ tận lực phụng bồi ngài…
Bùi Lương gật gật đầu, cũng không nói gì, lặng yên đi theo nàng tới bên cạnh dòng suối dưới chân thác nước. Thiếu nữ nhấc chân trần, chuyển động eo thon, chậm rãi bước đi. Nàng thỉnh thoảng lại vô ý lung lay thân thể khiến những đường cong vốn đã quyến rũ càng trở nên mê người.
Thiếu nữ cứ như vậy đi thêm được vài bước nhưng không biết dưới chân vướng gì, vậy mà lại ngã nhào về phía trước. Chỉ là giậm chân một cái, nàng liền giữ được thăng bằng rồi ngay lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà xoay người lại. Nàng nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ được giấu dưới búi tóc, dưới chân thi triển một bộ pháp nào đó, thân hình như quỷ mị mà hướng về phía bên trái của Bùi Lương.
Phù!Phù!Phù!
Vài tiếng rít xé gió lúc này cũng đột nhiên vang lên liên hồi, ba mũi tên ở trong bụi cỏ lau bên bờ suối không biết từ khi nào đã được phóng ra, nhắm thẳng vào Bùi Lương, có hai mũi hướng về phía bả vai cùng đùi phải của hắn. Một mũi tên bên trái thì bị thân hình thiếu nữ ẩn giấu đi, cũng không biết là nhắm vào đâu
Bùi Lương thấy vậy thì như đã dự liệu được từ trước, chỉ thản nhiên nói :
- Các ngươi đúng là rất cẩn thận... Cũng rất liều mạng...
- Đi c·hết đi!
Thiếu nữ lạnh lùng đáp, một bên vẫn liên tục rút ngắn khoảng cách với hắn, Bùi Lương chỉ liếc mắt nhìn nàng một chút, tiếp đó lại chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nói với người đang đứng sau lưng mình :
- Ta chuẩn bị ra tay...
Chỉ thấy tráng hán vừa nãy vốn còn đang quỳ xuống đất rên rỉ ở phía xa không biết từ khi nào đã xuất hiện ngay bên người, dùng hai tay đã đứt đoạn cổ tay mà ôm chặt lấy hắn, một tấc cũng không rời.
Nghe thấy Bùi Lương nói vậy, tráng hán không khỏi nôn ra một ngụm máu, miệng cười sằng sặc :
- Ra tay? Ha ha, xuống âm tào địa phủ mà ra tay với Diêm Vương đi!
Đúng lúc này, thiếu nữ cũng đã tới trước hai người, bước chân cũng đột ngột chậm lại, lắng nghe tiếng gió rít đã ở ngay sau, nàng khẽ điều chỉnh cước bộ, vừa vặn để mái tóc đen dài che kín mũi tên, lướt qua vành tai, tiến thẳng về phía trái tim của Bùi Lương. Bản thân nàng thì nhanh chóng vung chủy thủ về phía trước để tước đoạt v·ũ k·hí cùng phế bỏ hai tay của hắn.
Phù!Phù!Phù!
Ba mũi tên nữa lần lượt cũng được bắn ra, phong tỏa nốt những đường đi còn lại mà Bùi Lương có thể chạy trốn. Một người đàn ông già nua, bộ dạng nhỏ thó, lưng đeo trường cung, tay cầm hai thanh đoản kiếm lúc này cũng nhảy ra khỏi bụi cỏ lau, không một tiếng động mà hướng về phía ba người.
Trong chớp mắt, Bùi Lương đã bị đẩy vào tuyệt lộ, thập tử nhất sinh...
Tráng hán thấy vậy thì không khỏi điên cuồng mà nở nụ cười đắc ý. Hắn vốn còn đang định lên tiếng thóa mạ Bùi Lương một chút thì sống lưng đột nhiên lạnh toát, cả người không ngừng run lẩy bẩy.
Chưa kịp để hắn hiểu ra chuyện gì, trong chớp mắt, tráng hán liền cảm giác được hàng chục, hàng trăm lưỡi đao sắc lẻm, không chút do dự xuyên qua cơ thể của mình... Đầu lâu cũng theo đó mà tách ra làm tám phần, bay lên cao cao khiến con mắt sứt sẹo của tráng hán bây giờ chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn tứ chi của mình đã đứt ra làm trăm mảnh, hóa thành từng khối huyết nhục mơ hồ, máu me be bét.
Đây cũng là hình ảnh cuối cùng mà hắn thấy được trên thế gian này...
Sáu mũi tên bay tới lần lượt rơi rụng xuống như lũ chim không đầu, đao khí lượn lờ quanh người Bùi Lương không chút do dự mà phá diệt những thứ muốn tiếp cận hắn, theo thời gian, chúng dần dần có xu thế dung hợp lại, trở nên càng thêm mạnh mẽ, lăng lệ.
Bùi Lương như nghĩ tới điều gì, không khỏi nhíu chặt chân mày, ý niệm khẽ động, tất cả đao khí liền đột ngột đình chỉ hợp nhất cũng vô tình dừng lại việc tùy ý tàn phá cơ thể của thiếu nữ.
Chỉ thấy từng tấc da thịt nõn nà của nàng đã bị cắt chém đến mức nát vụn, cả người nàng bây giờ gần như đã là một đống máu thịt lẫn lộn, thoi thóp nằm trên mặt đất.
Bùi Lương tập trung tinh thần, chăm chú nhắm nghiền hai mắt. Vài hơi thở trôi qua, đao khí xung quanh bắt đầu không ngừng tách ra. Từ chục hóa trăm, từ trăm hóa ngàn, từ dòng nước nhỏ thành suối trong sông dài, thành thác đổ gào thét... Vô số đao khí mỏng như cánh ve, lũ lượt hướng thẳng về phía thân ảnh nhỏ thó đang chạy trốn ở đằng xa kia.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt trống rỗng với những vết chân chim nhăn nheo của người đàn ông này liền mở to, trợn trừng trừng lên, dường như vẫn không thể tin được rằng nửa người dưới của mình đã bị xé toạc như một miếng vải, rách ra thành từng mảnh nhỏ. Xương cốt, nội tạng, máu thịt cùng cả người hắn lần lượt rơi xuống lòng suối rồi từ từ trôi theo dòng nước đỏ thẫm...
Bùi Lương lặng lẽ đứng nhìn tất cả, cứ như vậy một lúc lâu, hắn mới bắt đầu lắc đầu mà tới bên cạnh hai con ngựa ở hàng cây gần đó. Bùi Lương nhảy lên lưng ngựa của mình cũng thuận tiện tháo nốt dây cho con còn lại.
Nó hí dài một tiếng rồi chạy ngay tới bên người thiếu nữ kia.nCon ngựa tới gần nàng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm các v·ết t·hương trên cơ thể khiến từng dòng máu loang lổ tan đi nhưng thiếu nữ vẫn nằm bất động một chỗ, cả người lạnh ngắt, hơi thở cũng càng lúc càng suy yếu.
Nó không biết phải làm sao nữa, loanh quanh đứng đó hồi lâu rồi lại phủ phục xuống, dựa đầu vào người thiếu nữ, liếm liếm mặt nàng, hai mắt lim dim.
Bùi Lương trầm mặc nhìn hai chủ tớ, cuối cùng cũng quyết định truyền cho thiếu nữ kia một đạo Huyền Thiên khí để bảo trụ tánh mạng.
Hắn lại gần con vật, với tay xoa xoa đầu, vuốt ve nó, ánh mắt xa xăm, khẽ thì thào :
- Cũng chỉ có ngươi là lương thiện...
Không được bao lâu, vó ngựa chẳng mấy chốc lại trập trùng, dẫm nát đại địa, mang theo thân ảnh với chút tịch liêu cùng cô quạnh đi xa, tan biến trong gió đêm lạnh lẽo...