Chương 19 : Giang hồ
Hai người một đường phi nước đại rời khỏi thành trấn, đi tới một vùng hẻo lánh.
Phía trước là một sơn cốc ẩm thấp, có cây có núi, bên cạnh còn có một thác nước chảy xuống, nhìn qua cũng rất hữu tình.
Người thiếu nữ bắt đầu lên tiếng :
- Công tử, đi tới nơi này rồi thì nếu có truy binh tạm thời cũng sẽ không phát hiện ra chúng ta được đâu!
Bùi Lương gật gật đầu :
- Đa tạ cô nương!
Thiếu nữ lén đưa mắt nhìn hắn, nghĩ ngợi một chút rồi nói :
- Thành trấn kế tiếp gần đây nhất cũng phải tốn mấy ngày đi đường, nếu công tử không chê thì hãy cùng ta ở lại đây một đêm, tờ mờ sáng mai lại lên đường...
Thiếu nữ nói tới đây thì bản thân cũng có chút ngượng ngùng. Mặc dù nàng cũng là người trong giang hồ, tính tình vốn phóng khoáng nhưng dù sao cũng là phận nữ nhi, thốt ra những lời lẽ như này vẫn là quá đường đột.
Bùi Lương quan sát sắc trời, biết lời nói của thiếu nữ cũng không phải là không có đạo lí nên nói :
- Vậy thì mong cô nương chiếu cố nhiều hơn…
Hai người bắt đầu xuống ngựa, từ từ dắt chúng tới một tán cây. Sau đó, thiếu nữ kia liền lấy ra không ít vật dụng cùng thức ăn từ bọc hành lý trên lưng ngựa, động tác rất thuần thục, dường như nàng cũng không xa lạ với việc qua đêm ở dã ngoại này.
Bùi Lương thì theo thói quen nhặt nhạnh vài nhánh cây vương vãi ở xung quanh làm củi đốt, lại chọn một cành dài cứng cáp, dùng dao nhỏ vót nhọn làm phi lao để xuống dưới bờ suối bên cạnh bắt một vài con cá.
Một đống lửa đỏ rực, cháy hừng hực chẳng mấy chốc đã được dựng lên, bên trên là mấy con cá nướng thơm phức cùng vài phần ngô, khoai nóng hôi hổi mà người thiếu nữ mang theo.
Hai người yên tĩnh nhìn ngọn lửa bập bùng trước mặt. Cuối cùng, như nghĩ tới điều gì, người thiếu nữ vẫn quyết định lên tiếng trước, nàng có chút rụt rè hỏi :
- Công tử... là người ở đâu?
Bùi Lương khẽ xoay xâu cá nướng để chúng chín đều rồi tùy ý đáp :
- Ta chỉ là người nhà quê, đi ra từ hoang sơn dã lĩnh, không có gì đáng nhắc tới...
Thiếu nữ thấy hắn không có hứng thú trò chuyện thì cũng đành thôi rồi lấy ra một bầu rượu từ trong bọc hành lí ở bên cạnh, lại hỏi:
- Ta muốn uống một chút, công tử không phiền chứ?
- Xin cô nương cứ tự nhiên, không cần phải để ý đến ta...
Thiếu nữ nghe xong liền ngửa cổ uống một ngụm, sau đó thỏa mãn thở ra, lại tiện tay lau đi vết rượu trong suốt ở khóe miệng, do dự một chút rồi cũng đem bầu rượu đưa tới trước mặt của Bùi Lương.
Hắn thấy vậy thì cũng chỉ lắc lắc đầu:
- Vẫn là thôi đi, trước nay ta chưa từng đụng tới thứ này...
Thiếu nữ biết ý của hắn, không khỏi có chút buồn bã nói :
- Công tử khinh thường ta thì thôi vậy!
Bùi Lương lẳng lặng nhìn nàng nhưng rồi cuối cùng vẫn đưa tay đón lấy bầu rượu, khẽ nói :
- Cũng không quan trọng, cô nương thích là được...
Thiếu nữ e thẹn nở nụ cười, mừng rỡ không thôi.
Một lúc sau...
Tuy rằng Bùi Lương đã cố kiềm nén nhưng động tác cũng dần mất khống chế, hiển nhiên là đã chếnh choáng say. Thiếu nữ thì hai mắt mê ly, mặt mày đỏ ửng, cơ thể của nàng không biết từ lúc nào cũng đã dựa sát vào người của Bùi Lương :
- Công tử...ngươi thấy... ta... có đẹp không?
Thiếu nữ khẽ thì thầm vào tai Bùi Lương, hơi thở như lan như ngọc của nàng cũng theo đó mà len lỏi khắp nơi. Trên tay vẫn nắm lấy bầu rượu, hai mắt mơ hồ, Bùi Lương ngây ngẩn đáp :
- Ta chỉ thấy...
Thân thể lảo đảo, hắn vô ý đẩy người thiếu nữ ra, lại ngã sang một bên, nhỏ giọng thì thầm :
- Rất đáng sợ...
Xoạt!
Một lưỡi đao đột ngột xuất hiện, xuyên qua chỗ Bùi Lương vừa ngồi, khí thế không giảm, tiếp tục chặt xuống đống lửa trước mắt khiến từng tia hỏa hoa văng lên tung tóe như những vì sao xa nở rộ trong đêm tối.
Cú ngã khi nãy của Bùi Lương cũng vừa vặn để tránh né một đao này. Hắn lúc này đã khẽ lắc mình, nhanh chóng lùi ra xa, từ từ đối diện với hai người trước mắt.
Thấy đao của mình rơi vào khoảng không, chủ nhân của nó là một tráng hán cao lớn không kém Bùi Lương liền có chút ngạc nhiên.
- Làm sao ngươi phát hiện ra?
Lên tiếng trước tiên lại là người thiếu nữ kia, sắc mặt của nàng lúc này vô cùng tỉnh táo, không có chút nào là say rượu cả. Bùi Lương thì tùy ý ném bầu rượu ra phía sau rồi bình tĩnh rút ra đao treo bên hông, nói :
- Các ngươi rất có kiên nhẫn, ẩn nấp rất kỹ, che giấu rất khéo, chỉ tiếc là sát khí vẫn còn khá lộ liễu cùng mùi máu tanh không được bình thường ở xung quanh nơi này…
Thiếu nữ như vỡ lẽ ra được điều gì, không khỏi gật đầu :
- Ta nghĩ rằng bản thân đã coi trọng ngươi đủ rồi nhưng cuối cùng vẫn là đánh giá thấp ngươi...
Bùi Lương cau mày hỏi :
- Các ngươi rất tự tin?
Thiếu nữ khẽ mỉm cười :
- Đã bước lên con đường này rồi thì không những phải có tự tin, tàn nhẫn cùng thủ đoạn cũng không được thiếu, dù chỉ một chút…
Nói vậy nhưng nàng vẫn ngồi yên tại chỗ, hơ hơ tay trước đống lửa, tráng hán cầm đao cũng không hề di động.
Bọn họ dường như đang chờ đợi thứ gì đó, mà thứ đó, theo thời gian, rốt cuộc cũng đã tới…
Chỉ thấy hai đầu gối của Bùi Lương đã khụy xuống lúc nào không hay, trong chớp mắt, Bùi Lương liền cảm thấy toàn thân vô lực, rã rời khôn cùng...
Hắn run rẩy chống đao xuống đất, cố gắng không để cho mình ngã gục, lại khó nhọc ngẩng đầu lên, gặng hỏi:
- Ngươi…rượu...có gì...?
Thiếu nữ híp mắt cười vui vẻ, miệng vểnh lên, để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, nói :
- Trong rượu vốn dĩ cũng không có độc…
Khi này, sắc mặt của Bùi Lương đã trắng bệch, nghe xong liền ngã lăn ra đất, không biết là còn sống hay đ·ã c·hết...
Đại hán bên cạnh thấy vậy liền liếm liếm môi, hồ hởi nói :
- Không cần phải mạo hiểm mà vẫn có hơn ngàn lượng bạc từ trên trời rơi xuống, lần này chúng ta đúng là đã phát đại tài rồi!
Thiếu nữ nghe xong liền tức giận quay người lại, chau mày, bĩu môi nói:
- Cái gì mà từ trên trời rơi xuống chứ? Nếu không phải có ta ở đó, dẫn dụ hắn tới đây thì các ngươi sẽ có phần sao?
Tráng hán cũng biết mình lỡ lời, đành gãi gãi đầu, cười xòa :
- Được rồi, được rồi, tất cả đều do công của ngươi, ngươi là nhất, được chưa?
Thiếu nữ lúc này mới hài lòng xoay người, thản nhiên nói :
- Ngươi lo mà thu xếp nốt đi, ta nghỉ trước đây. Nhớ giữ lại nguyên vẹn cái đầu của hắn để còn đổi lấy tiền treo thưởng ở chỗ quan phủ nữa…
Nàng lắc lắc đầu, khẽ vươn vai, lại lấy tay che miệng, có phần mệt mỏi mà ngáp ngáp.
Con trăng lên cao, xa xa như có vài tiếng chó sủa ma. Một âm thanh thảm thiết vang lên ngay sau đó cũng khiến bóng đêm mờ ảo xung quanh càng thêm phần âm u, tịch liêu. Thiếu nữ chẳng buồn quay người lại, trước lúc c·hết, tên xấu số nào chẳng kêu gào đến rách cả cuống họng?
Nhưng…
Cuối cùng, nàng vẫn phải từ từ ngoảnh đầu lại một cách khó nhọc, bởi lẽ, giọng nói vừa rồi vô cùng quen thuộc với nàng...
Thứ đầu tiên thiếu nữ trông thấy chính là ánh mắt lãnh tĩnh, không chút gợn sóng của Bùi Lương còn tráng hán kia thì đã mặt cắt không còn một giọt máu, khổ sở rên rỉ mà nhìn hai bàn tay đã hoàn toàn đứt đoạn, lăn lóc trên mặt đất của mình.
Thiếu nữ hoảng sợ thốt lên :
- Ngươi…ngươi… không trúng độc?
Bùi Lương lắc lắc đầu:
- Ta thực sự đã trúng độc…
Hắn trả lời rất thành thật, không giống như đang nói dối nhưng thiếu nữ không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là vì sao, cũng không có tâm trạng nào để mà suy nghĩ trước biến cố bất ngờ này.
Máu vẫn chảy ròng ròng như sông như suối từ hai cổ tay của tráng hán cùng lưỡi đao dài ba thước, sáng loáng như ánh trăng của người thanh niên cao lớn trước mặt cho thấy hết thảy cũng không phải là ảo giác …