Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 18 : Nhân thế




Chương 18 : Nhân thế

Thường Kính Thư sớm đã bỏ thanh kiếm sang một bên từ lâu để cùng nam tử áo xanh ngươi một câu, ta một câu, trò chuyện với nhau.

Nhìn qua bộ dạng tâm đầu ý hợp này còn tưởng rằng hai người vốn là bạn bè lâu năm hay khách tha hương ngộ cố tri đâu.

Nói chuyện một hồi, Thường Kính Thư lúc này cũng nhớ tới người thiếu nữ kia nên cũng cất tiếng hỏi qua. Nam tử áo xanh mắt không chớp một cái liền ra lệnh cho thuộc hạ đưa thiếu nữ tới trước mặt của hai người rồi bảo rằng nếu Thường Kính Thư muốn, nàng ta sẽ là người của hắn ngay lập tức.

Thường Kính Thư không chút kiêng kị đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới một hồi, tặc lưỡi tấm tắc khen không ngừng, lại vỗ mông nàng ta một cái rồi bảo lên phòng chờ mình.

Tiếc là bây giờ hai mắt của giai nhân đã trống rỗng, vô hồn, chỉ biết cứng nhắc mà làm theo lời người khác sai bảo chứ cả người đã không hề còn chút sức sống nào. Người học trò nghèo cũng nhân lúc không có ai chú ý mà lén lút lẻn vào trong phòng cùng với thiếu nữ.

Theo thời gian trôi qua, đám quan binh vừa nãy rời đi cũng đã quay lại. Dẫn đầu đoàn người bây giờ là một người trung niên nhân có phần mập mạp đang hớt hải chạy tới :

- Đại hiệp, tiền mà ngài yêu cầu đây, khuyển tử nhà ta có gì đắc tội thì xin ngài lượng thứ cho...

Từ phía xa đã truyền tới giọng nói sang sảng của người này :

- Mau mau đem tới đi, đừng để đại hiệp phải chờ lâu nữa!

Thường Kính Thư thấy vậy thì cũng chậm rãi cầm lấy thanh kiếm để ở trên bàn, tùy ý gác lên cổ của nam tử áo xanh lần nữa khiến hắn không khỏi run rẩy mà uống cạn nốt chén rượu:

- Còn mong lão gia lượng thứ, xin hãy tự mình đưa tiền tới đây cho tại hạ...

Thường Kính Thư mỉm cười. Nghe vậy, ánh mắt của người trung niên mập mạp khẽ lóe lên vài tia sáng kì dị nhưng rất nhanh đã bị ngấn mỡ xung quanh cùng một cái cúi người ẩn giấu đi.

- Là sơ sót của ta, xin đại hiệp đừng trách. Với lại, lần sau đại hiệp cần gì thì xin hãy trực tiếp qua phủ đệ, ta nhất định sẽ bồi tiếp chu đáo đến cùng!

Người trung niên mập mạp vừa ngồi xổm xuống sửa soạn lại rương tiền vừa cười nói, nam từ áo xanh lúc này cũng thân thiện nở nụ cười, Thường Kính Thư cũng vui vẻ không ngớt.

Tất cả đều đang chờ người đàn ông khệ nệ bưng cái hòm nhỏ tới để giải quyết mọi chuyện. Chỉ là lưỡi kiếm sáng loáng đã lại một lần nữa vung lên, mục tiêu lần này lại là cái cổ thấp bé, có phần mập mạp kia...

- Đại hiệp, ngài đây là…

Trung niên nhân giật bắn mình, Thường Kính Thư thì ý cười không giảm :

- Xấu hổ rồi, tại hạ vốn định lấy tiền xong sẽ lập tức rời đi. Nhưng vừa nãy trò chuyện với vị công tử này, nghe được đủ loại nhạc thú quanh đây khiến lòng không nhịn được mà ngứa ngáy. Tại hạ nhẩm tính một chút thì ngàn lượng này đã không đủ...

- Cho nên, còn xin nhờ ngài cho người về phủ lấy thêm ngàn lượng bạc nữa tới đây…



Nam tử áo xanh trông thấy lưỡi kiếm đáng sợ ấy đã rời xa bản thân thì vui vẻ không thôi nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra giận dữ :

- Ngươi.... Đừng h·iếp người quá đáng, mau buông cha ta ra!

Thường Kính Thư lơ đễnh nói :

- Xin huynh nhanh lên cho, thiếu mùi tiền, rượu, mỹ nữ nên bàn tay ta đã có chút run rẩy rồi, không cẩn thận thì vị lão gia này sẽ…

Trung niên nhân thấy vậy thì mồ hôi vã ra như tắm, vội vàng nói :

- Nhi tử, con mau mau làm theo lời đại hiệp nói đi!

Nam tử áo xanh nghe cha mình nói vậy thì cũng đành tức giận mà phủi tay áo đi ra ngoài.

- Hừ, ngươi cứ đợi đấy cho ta!

Chỉ là vừa đi ra đến cửa hắn đã khôi phục vẻ ung du·ng t·hường ngày, xua xua tay nói với đám quan binh cùng một vài dân chúng vây xem ở trước mặt :

- Tản ra hết đi, nơi này không có chuyện của các ngươi!

Sau đó, hắn tùy ý chỉ vào một tên quan binh ở gần đấy :

- Ngươi gọi một cỗ xe ngựa để đưa bổn thiếu gia tới cổng phía Nam đi, ta nghe nói ở đó có một cặp vợ chồng vừa mới tới...

Người này có chút khó hiểu hỏi :

- Nhưng, thưa thiếu gia... Tên kia vẫn còn đang bắt giữ đại nhân, với lại...

Nam tử áo xanh nghe thế thì cũng chỉ lắc đầu cười cười :

- Ha ha, đấy chỉ là cái cớ để hắn bỏ trốn thôi, các ngươi cũng không cần truy cản, tránh vong mạng vô ích...

Nói xong hắn liền nheo mắt nhìn quán trọ lần cuối rồi mới xoay người rời đi.

Chưa ai từng có can đảm gây sự với hắn cho nên trong thiên hạ cũng không ai biết vị thiếu gia này kì thực là một người có thù thì tất báo...

Cùng lúc đó, trong quán trọ, Thường Kính Thư sớm cũng đã xoay chuyển cổ tay, dùng đốc kiếm trực tiếp đập vào thái dương khiến người đàn ông mập mạp kia lăn xuống đất b·ất t·ỉnh, để lộ một bả ám khí sắc bén rơi ra từ trong tay áo.

Chưởng quỹ cùng mấy tên tiểu nhị trông thấy vậy liền hoảng sợ muốn thét lên, tri huyện đại nhân mà có mệnh hệ gì thì bọn họ sẽ tiêu tùng mất nhưng nhìn Thường Kính Thư giơ ngón tay lên trước miệng, cười cười ra hiệu im lặng thì mọi người cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám phát ra một tiếng động nào.



Thường Kính Thư nhẹ nhàng đi tới trước căn phòng ban nãy, khẽ gõ cửa, người trong phòng nghe thấy tiếng động liền đi ra. Trông thấy bộ dạng của người này, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng :

- Đây là lựa chọn của cô sao?

Chỉ thấy thiếu nữ vừa đi vào trong phòng lúc nãy, bây giờ hai mắt đã sáng trong như trời thu, thần sắc vốn vô cùng suy bại cũng như vừa được một làn gió mát gột rửa, tràn đầy sức sống. Vạt áo đỏ thẫm trước ngực cùng trâm ngọc cài tóc đang nhuốm máu có chút không thích hợp nhưng chúng cũng vô tình tôn thêm một phần diễm lệ cho vẻ đẹp của nàng.

Đưa mắt nhìn ra phía sau thiếu nữ, trên chiếc giường đằng xa kia, người thư sinh đang nằm giữa vũng máu với hai mắt vẫn mở to, trợn trừng trừng, dường như vẫn chưa tin được rằng sinh mạng nơi ngực trái của mình đã không còn nữa...

Thiếu nữ nâng niu trái tim đỏ tươi vẫn còn đập thình thịch ở trên tay, mỉm cười đầy nhẹ nhõm :

- Tiểu nữ đã nghĩ thông suốt, chỉ có như này, hai người chúng ta mới có thể ở bên nhau mãi mãi...

Thường Kính Thư trầm ngâm nhìn nàng một hồi, sau đó cũng lên tiếng :

- Cô nương có cần ta tiễn đi một đoạn đường hay không?

Thiếu nữ ngước mắt nhìn về nơi xa, hơi do dự một chút rồi cũng từ tốn nói:

- Cảm ơn ân nhân, lại phải làm phiền ngài nữa rồi…

Thường Kính Thư khẽ gật đầu :

- Kiếm của ta rất nhanh, sẽ không làm cô nương đau đâu...

Một vệt trăng rằm cũng theo đó mà xuất hiện trong chớp mắt!

"Keng!"

Chỉ là vừa đi được nửa chừng, ánh kiếm đã bị bóng đao như thác bạc chặn lại. Không biết từ khi nào, Bùi Lương đã xuất hiện ở giữa hai người :

- Để ta, đao của ta nhanh hơn...

Thở dài, đao ra, đầu hạ...

Thường Kính Thư ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn đã từng thấy nam nhân này vung đao vô số lần nhưng chưa khi nào được trông thấy ánh mắt như thế này cả...



Trong lòng Thường Kính Thư bỗng dưng xuất hiện một suy nghĩ vô cùng lớn mật : Hắn muốn đòi nợ người này!

.....

- C·hết rồi, c·hết rồi, c·hết người rồi!

- Chạy rồi, chạy rồi, người cũng chạy rồi!

Mấy người chưởng quỹ chạy ra ngoài một cách thất thiểu rồi hét lớn lên. Trước đó, họ đã phải cố gắng nhấc cao chân, khéo léo di chuyển để không dính vào chỗ máu tươi vẫn chưa được lau khô, chảy ra từ cái xác gần đấy. Một vị tiểu nhị trẻ tuổi lúc đi ngang qua, trông thấy đầu lâu của người thiếu nữ, trong lòng cũng không khỏi tiếc nuối một hồi :

"Quả thực, nàng ta khi cười lên trông rất xinh đẹp..."

....

Không được bao lâu, Bùi Lương và Thường Kính Thư nhanh chóng thúc ngựa chạy ra khỏi thành trấn, đã đi được một quãng đường khá xa. Bây giờ, cả hai người đều đang tò mò quan sát thiếu nữ vừa lạ lại vừa quen ở trước mặt này.

Lạ vì chắc chắn đây là lần đầu ba người đối mặt nhau. Quen vì cô nương này cũng là một khách nhân ban nãy trong quán trọ

Chỉ thấy thiếu nữ vội vã cưỡi ngựa lại gần hai người, chắp tay nói :

- Hai huynh hành động hiệp nghĩa như vậy khiến người khác ngưỡng mộ nhưng trêu chọc người trong quan phủ rất nguy hiểm, ta biết một chỗ có thể tạm thời ẩn náu, hai người nếu tin tưởng thì có thể đi theo ta...



Thiếu nữ nói xong còn len lén liếc mắt nhìn Bùi Lương một hồi, Thường Kính Thư quan sát thái độ khác thường của nàng, không khỏi mỉm cười một cách bí hiểm. Hắn khẽ thúc ngựa tới gần thiếu nữ rồi thì thầm vào tai nàng :

- Cô nương, ta biết ngươi đang nghĩ gì...

- Vị huynh trưởng này của ta bề ngoài dữ dằn là vậy nhưng kì thực rất dễ ngại ngùng, cho nên nếu cô muốn thì cũng cần phải chủ động một chút...

- Nhớ lấy, hắn ưa mềm không ưa cứng, phải dùng những lời lẽ đường mật...

Nhìn thiếu nữ đã bắt đầu đỏ mặt tới mang tai, hắn liền cười cười mà quay sang nói với Bùi Lương :

- Bùi huynh, huynh hãy cùng vị cô nương này đi trước đi, để ta ở lại đoạn hậu, đánh lạc hướng đám quan binh nếu chúng đuổi theo!

Thường Kính Thư một mặt đường hoàng lẫm nhiên, cũng tiện tay vứt nốt túi bạc còn lại cho Bùi Lương. Hắn lại quay người nháy nháy mắt với người thiếu nữ kia lần cuối rồi mới thúc ngựa chạy xa.

Bùi Lương thấy thế cũng chỉ đành gật gật đầu nói :

- Vậy thì phiền cô nương dẫn đường trước!



Thiếu nữ nghe vậy liền mỉm cười rạng rỡ không thôi, môi hồng tô son dưới ráng chiều cũng chợt đỏ quạch như máu...