Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 17 : Phiền não




Chương 17 : Phiền não

- Hai việc đầu nói khó thì không khó, dễ cũng không dễ, chung quy là tốn thời gian... Chỉ riêng việc cuối cùng thì...

Thanh niên áo đen nói tới đây thì đột nhiên vỗ bàn, chỉ tay vào mặt mình, có chút kích động mà hét lớn :

- Huynh thử nhìn kỹ mặt ta đi, ta công nhận là nó trông rất ưa nhìn, rất tuấn tú nhưng có giống như người biết tiên nhân là gì, ở đâu không mà huynh nhờ ta đi tìm hả? Ta mà biết thì việc quái gì phải ở chỗ khỉ ho cò gáy này cơ chứ!

Bùi Lương ngồi trước mặt cũng không tỏ vẻ gì, chỉ bình tĩnh liếc nhìn hắn, dường như đã quen với chuyện này nhưng một đám người đi tới từ xa lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai người.

Người đàn ông trung niên mập mạp ngồi trước quầy, có vẻ là chủ của quán trọ này, trông thấy vậy liền đứng dậy ngay lập tức, đi tới trước mặt người dẫn đầu của đoàn người kia.

Đó là một nam tử mặc áo xanh, bộ dạng vừa tuấn tú, vừa nho nhã, lễ độ lại sang quý vô cùng, nhìn qua đã biết xuất thân của người này tuyệt đối không tầm thường.

Chỉ thấy nam tử này cười cười, ôn tồn nói :

- Chưởng quỹ, hôm nay ta lại tới thăm nàng ấy đây, phiền ngài thông báo một chút!

- Vâng vâng, mời ngài đi theo tôi!

Chưởng quỹ xoa xoa tay cười xòa rồi bắt đầu cung kính dẫn người này đi tới trước cửa một gian phòng vẫn luôn văng vẳng tiếng đàn da diết gần đó. Lão cẩn thận mở cửa phòng, thông báo cho thiếu nữ đang ngồi trước giường gảy đàn, hát từ khúc không biết tên rằng vị công tử kia đã tới.

Thiếu nữ gật gật đầu không nói gì nhưng quan sát kỹ, vẫn có thể thấy thân thể nàng đang bắt đầu run nhè nhẹ. Nàng chậm rãi bỏ đàn sang một bên, cắn cắn môi, đi tới trước mặt nam tử áo xanh, giọng điệu khẩn khoản, nói :



- Ngài muốn gì thì ta cũng đáp ứng, chỉ xin ngài hãy tha cho tướng công của ta...

Nam tử áo xanh cũng biết cô gái đang nhắc đến điều gì nên bắt đầu nhẹ nhàng nói :

- Ngày đó xác thực có một chút hiểu lầm, cho nên trượng phụ của nàng mới bị bộ hạ của ta bắt lấy. Sau khi xác minh được chân tướng, ta đã ra lệnh thả hắn đi…

Thiếu nữ lắc lắc đầu :

- Từ hôm ấy đến giờ, tướng công của ta vẫn chưa trở về...



Nam tử áo xanh thấy vậy liền có phần không đành lòng nói :

- Hiểu nhầm ban đầu một phần cũng là do lỗi của ta, nên trước khi đi, ta cũng sai gia nhân đưa cho hắn chút bạc để bồi tội, vậy mà nghĩ không ra một người tài hoa, có học thức như thế lại có thể…

- Hắn đã đem số tiền kia đổ hết vào sòng bạc. Không những mất trắng còn thua thêm không ít, lại phải tới chỗ ta để xin thêm. Ta niệm tình quen biết với nàng nên cho hắn vay thêm nhưng thua vẫn hoàn thua...

- Cuối cùng, để có tiền tiếp tục chơi đùa, hắn vậy mà lại chủ động viết khế ước bán vợ rồi đưa cho ta, đổi lấy trăm lượng bạc trắng…



Bờ môi thiếu nữ lúc này đã bắt đầu run run :

- Ngài đừng ăn nói linh tinh, tướng công của ta không phải hạng người như thế…

Nam tử chỉ khẽ thở dài, lắc lắc đầu, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt thiếu nữ, có phần cảm khái nói :

- Nhân gian hiểm ác, lòng người khó đoán. Đây là khế ước do chính tay tướng công nàng viết, đã điểm chỉ, đánh dấu đàng hoàng, nàng hẳn là nhận ra nét chữ của hắn...

- Theo ta được biết thì hôm nay hắn đã thắng lại được không ít bạc cho nên đã tới kỹ viện để phóng đãng vui vẻ, nào có trở lại nhà, đoái hoài gì đến cô nương?

Sắc mặt thiếu nữ càng lúc càng khó coi, cuối cùng không nhịn được mà che miệng khóc rống, nước mắt lã chã rơi, muốn ngăn cũng không được, nàng vô ý thức lắc đầu, lẩm bẩm không ngừng :

- Không, không có khả năng, ta không tin, ta không tin chàng ấy lại có thể...

Nam tử áo xanh thấy vậy cũng không nóng vội, hắn khẽ vẫy tay, ra hiệu cho người hầu đứng ở phía sau, khiến người này không ngừng gật đầu dạ thưa rồi chạy ra bên ngoài.

Một lát sau, người này đã cùng với mấy tên quan binh đã dẫn tới một người học trò, bề ngoài cũng rất thanh tú, ưa nhìn. Chẳng qua lúc này, quần áo trên thân của vị học trò đã không hề ngay ngắn, đầu tóc rối bời, mặt mày ửng đỏ, khắp người đều có mùi rượu nồng nặc, mắt díu lại, thân thể lảo đảo, loạng choạng, miệng lảm nhảm không ngừng.

Chỉ thấy người học trò này đã bắt đầu khoa tay múa chân lung tung, lớn tiếng nói :

- Mấy vị quan lớn này, rốt cuộc muốn dẫn tiểu nhân đi đâu đây? Tiểu Thúy, Tiểu Hoa còn đang đợi ta trở lại đấy…

Theo lệnh của gã hạ nhân, người học trò nhanh chóng bị mấy quan binh đưa tới căn phòng vừa nãy, trực tiếp trấn trụ, ép quỳ xuống trên mặt đất.



- Tướng công, ngươi...

Thiếu nữ bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, người học trò nghe được giọng nói quen thuộc thì cũng bất giác giật mình tỉnh lại, mở to hai mắt ra, ba phần mừng rỡ, bảy phần kh·iếp đảm, kêu lên :

- Nương…nương tử…

Thiếu nữ thì run rẩy đem tờ khế ước kia đưa ra trước mặt hắn, lòng đau như cắt, nói :

- Vì sao… chàng… lại làm như vậy?

Sắc mặt người học trò bỗng dưng trắng bệch, không dám nhìn mặt thiếu nữ, hoảng loạn nói :

- Không, không, nương tử, nàng hãy nghe ta nói, chuyện này không phải như nàng nghĩ đâu, tất cả là do…

Hắn nói đến đó liền nhớ tới điều gì, giọng nói bỗng chốc im bặt. Vị học trò khẽ nuốt nước bọt, yết hầu run run, bắt đầu khàn giọng nói :

- Nương tử, ta biết ta có lỗi với nàng nhưng nàng cùng thiếu gia trai tài gái sắc, nàng đi theo ngài ấy sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết....

- Ta rốt cuộc cũng chỉ là một học trò nghèo khổ, khố rách áo ôm, làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho nàng được chứ? Thôi, mọi chuyện dù sao cũng đã đi đến bước đường này rồi, nàng hãy cứ thuận theo tất cả đi...

Nghe hắn nói vậy, đôi mắt đẹp của người thiếu nữ dần dần trở nên tuyệt vọng, lại đem người từng đầu ấp tay gối này đẩy ra, khóc rống ngay tại chỗ. Học trò nghèo há to miệng, muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Nam tử áo xanh thấy vậy thì không khỏi nở nụ cười, tiện tay ôm lấy giai nhân không chút phản kháng nào để trở về phủ, chuẩn bị hưởng thụ mật ngọt ôn nhu.

Hai người Bùi Lương cứ như vậy mà ở một bên quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, trong phút chốc, người thanh niên bên cạnh Bùi Lương bất ngờ lên tiếng :

- Bùi huynh, huynh có thấy nhân sinh đúng là có rất nhiều chuyện đáng buồn hay không?

Bùi Lương nghe hắn hỏi vậy, ánh mắt chợt phiêu hốt xa xăm, thoáng lắc đầu rồi lại gật gật đầu :

- Không hẳn là vậy nhưng quả thực cũng đúng như vậy...

Thanh niên áo đen nghe thế liền mỉm cười:



- Đã vậy thì thêm một vài điều phiền não nữa cũng không sao chứ?

Nói rồi hắn liền chậm rãi tới gần đám người kia, thản nhiên rút ra thanh kiếm bên hông của một tên quan binh, nhẹ nhàng gác lên trên bờ vai, nhằm ngay cái cổ của nam tử áo xanh kia.

Đám người nọ thấy vậy thì sửng sốt trong giây lát, rồi ngay lập tức, chúng liền lấy lại phản ứng, đồng loạt rút ra v·ũ k·hí, chĩa thẳng về phía người thanh niên áo đen, thi nhau quát lớn:

- Tên kia, ngươi chán sống rồi sao?

- Ngươi có biết đấy là ai không?

- Mau chóng buông công tử nhà ta ra!

Nam tử áo xanh vốn đang c·hết điếng người vì quang mang sắc bén của lưỡi kiếm nhưng trông thấy đám thuộc hạ hành động lỗ mãng như vậy thì cũng không khỏi giận dữ hét lên :

- Các ngươi đang làm cái gì vậy? Còn không mau bỏ v·ũ k·hí xuống cho ta?

Đám người vốn đang giương cung bạt kiếm nhưng nghe chủ nhân nói vậy thì cũng chỉ có thể ỉu xỉu làm theo

Nam tử áo xanh cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi rồi lấy hết can đảm, từ từ ngoảnh đầu lại một cách khó nhọc, gượng cười, nói :

- Vị huynh đệ này, xin đừng manh động, có gì thì từ từ nói...

Thanh niên áo đen thấy vậy thì cũng gật gật đầu :

- Tại hạ đúng là cũng có chuyện muốn từ từ nói với huynh đây...

- Tại hạ là Thường Kính Thư!

- Cha tại hạ đặt cho cái tên này chính là vì muốn tại hạ đọc nhiều sách hơn một chút. Bây giờ, tại hạ vì cái tên này mà g·iết người ít đi một chút... Cho nên, xin vị huynh đài này, đừng ép tại hạ phải ra tay...

Nam tử áo xanh nghe xong liền gật đầu lia lịa, vội vàng nói :

- Vậy thì.... Thường công tử... không không, Thường đại hiệp này... Ngài có chuyện gì sai bảo thì xin hãy nói ra, tiểu nhân nhất định sẽ tận lực chu toàn...

Thường Kính Thư nghe hắn nói vậy, như nghĩ đến điều gì, lúc này mới gãi đầu gãi tai, có chút xấu hổ nói :

- Thực không dám giấu, tại hạ mạo muội làm liều như thế này chính là muốn nhờ huynh đài rộng lượng mà bố thí cho ít bạc, trước là để trả tiền phòng trọ đã nợ mấy tháng, sau thì làm lộ phí hồi hương...

- Thú thật, tại hạ đã quá chán ngán với cuộc sống xô bồ ở đây rồi, bây giờ cũng chỉ muốn về quê trồng rau nuôi cá, buôn bán làm ăn, sau đó lấy vài cô vợ nhỏ, sinh một đàn con bụ bẫm rồi sống cho qua ngày nữa thôi...