Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 16 : Hồi hương




Chương 16 : Hồi hương

Bùi Lương rời khỏi thôn trang kia, đi tới một trấn nhỏ khác cũng đã là vào ban đêm.

Nhìn lên trên trấn, theo ánh trăng lan tràn khắp nơi thì có thể thấy băng tuyết đã tan đi không ít. Hắn bình tĩnh dạo bước trên đường nhỏ, thỉnh thoảng lại dừng chân trước một tán cây, một miệng giếng hồi lâu rồi mới bước đi.

Không lâu sau, Bùi Lương cũng đã đi tới một gian nhà tranh nhỏ có phần rách nát. Căn nhà ở phía Tây Bắc của tiểu trấn, trước mặt có một khoảng sân, được một hàng rào tre đơn giản bao quanh.

Bùi Lương lặng lẽ đi vào sân nhỏ, tới trước cửa chính thì thấy đã bị khóa lại nhưng khi hắn vừa đến gần, then cài liền như có mắt mà bật ra, cánh cửa cũng tự động mở rộng, nép mình sang hai bên.

Bùi Lương khẽ cúi đầu xuống, nghiêng người lách mình khỏi khung cửa có phần chật hẹp để đi vào bên trong căn nhà.Hắn phóng tầm mắt nhìn gian phòng đơn sơ trước mặt, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định ngồi xuống bàn trà gần đó.

Chậm rãi cởi thanh đao còn đang treo trên hông để sang một bên, sau đó Bùi Lương với lấy ấm trà lạnh ngắt, tự rót cho mình một chén, muốn đưa lên miệng nhấp một ngụm nhưng giữa chừng lại thôi.

Hắn khẽ đặt chén trà xuống, thở dài nhìn vài cọng trà lẻ loi trôi nổi bên trên dòng nước vàng lờ lợ...

- Cha...Con muốn đi tiểu...

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt đột ngột vang lên giữa đêm khuya thanh vắng. Không biết từ khi nào một bé trai đã mơ mơ màng màng xuất hiện ở sau lưng Bùi Lương, vừa ngái ngủ vừa kéo áo hắn :

- Cha, cha ... Con buồn tiểu quá, người dẫn con đi đi...

Bùi Lương trầm mặc nhìn đứa bé, hắn sớm đã phát hiện được động tĩnh nhưng thuỷ chung vẫn không dám lên tiếng. Cứ như vậy một lúc lâu, mãi cho tới khi đứa bé gấp đến mức sắp tỉnh ngủ hẳn thì Bùi Lương mới vô ý thức dùng hai ngón tay ít chai sạn nhất của mình để nắm lấy bàn tay búp măng nhỏ bé trước mặt này.

Hắn từ từ dẫn cậu bé ra ngoài cửa, đưa tới trước một gốc cây kín đáo, còn cẩn thận vận dụng Tiểu Cẩu Cẩu tạo ra một vòng bảo hộ vô hình, chắn gió chắn tuyết, tránh để cho đứa trẻ này bị cảm lạnh. Đứa bé sau khi giải quyết xong xuôi thì nhanh chóng níu áo Bùi Lương, hai mắt vẫn nhắm nghiền, theo thói quen nói :

- Cha...Ta xong rồi...

Bùi Lương khẽ gật đầu, dùng tay nắm lấy vai áo, từ từ đưa cậu nhóc vào trong nhà. Hắn dắt đứa trẻ tới trước giường ngủ, ở trên đó vẫn còn một người phụ nữ đang nằm quay mặt vào trong.

Bùi Lương nhẹ nhàng bế đứa bé lên, khẽ lật chăn ra rồi cẩn thận đắp kín vào, lại không nhịn được mà xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn, xinh xắn ấy. Hắn ở một bên lẳng lặng ngắm nhìn đứa bé đang luôn miệng gọi cha, tươi cười đầy thỏa mãn này.

Cứ thế, cho đến khi nó dần dần chìm vào trong giấc ngủ, vang lên tiếng ngáy đều đều mới thôi.

"Em út bé bỏng ngày nào vậy mà cũng đã lớn bằng chừng này rồi..."

Trong mắt Bùi Lương bây giờ chỉ có hồi ức cùng tưởng niệm, hắn lại nhìn sang bên cạnh, trái tim không khỏi nhói lên, đau nhức vô cùng. Bùi Lương nhớ rằng lúc mình đi, mái tóc của mẹ vẫn còn đen nhánh vậy mà bây giờ chúng đã ngả sang màu sương muối bạc trắng.

Mẹ đã già, đã gầy đi không ít rồi...



Hơi thở của cha ở phòng bên cũng yếu đi nhiều, nhìn cách em út gọi thì dường như còn hay thức đêm nữa, cũng không biết là đang vì chuyện gì mà suy tư...

Anh cả thì đã lấy vợ, hơn nữa, nếu Bùi Lương không nhầm thì cả hai cũng đã có tin vui, gia đình này chẳng mấy chốc sẽ đón thêm thành viên mới.

Chỉ còn...

Bùi Lương như nghĩ tới điều gì, bước chân lặng lẽ đi tới trước cửa một gian phòng. Nhìn vào bên trong, hắn cũng không còn thấy chiếc giường quen thuộc ngày nào nữa.

Giờ đây, căn phòng đã chứa đầy tạp vật, trông qua chạn bát cùng lò lửa ở bên cạnh thì dường như nơi này còn được tận dụng để làm một gian bếp nhỏ nữa.

Bùi Lương thầm động, ý niệm khẽ len lỏi tới Trương gia ở kế bên nhà nhưng cũng không cảm nhận được hơi thở và mùi hương quen thuộc ấy.

Chút may mắn còn sót lại trong lòng hắn cũng biến mất...

Tam tỷ...

Bùi Lương vô ý thức nghĩ tới cái túi nhỏ màu đỏ vẫn luôn ở trong người của mình.

Khuôn mặt của Bùi Lương dần dần trở nên bất định, con mắt cháy nốt chút tàn tro không rõ, thân ảnh của hắn cũng từ từ biến mất trong bóng đêm...

...

Nhiều năm qua, Phàn gia dựa vào giao thiệp sâu rộng, có quan hệ không cạn với nhiều đại thần trong triều chính mà từ từ đi lên. Dược liệu, tơ lụa, lá trà, gốm sứ... các loại sản nghiệp này của Phàn gia đều được trải rộng ở khắp mọi nơi.

Chỉ là, cửa quan tuy cao rộng là vậy nhưng cũng không hẳn thâm sâu, ngăn cách với dân chúng. Mỗi năm đông đến, khi tuyết lại bắt đầu rơi, viện trợ của triều đình còn chưa tới nơi thì Phàn phủ đã điều động hạ nhân, gia đinh đem lương thực, vải vóc, thuốc men cùng các loại vật tư.... phân phát cho lê dân bách tính xung quanh. Vì vậy mà Phàn gia cũng rất được lòng dân chúng.

Cho nên, đại đa số mọi người cũng chỉ cười xòa đối với chuyện được lưu truyền trong dân gian rằng gia chủ họ Phàn một tay gây dựng cơ nghiệp này trước đây lại chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, ham mê bài bạc đến quên ăn quên ngủ...

Phàn phủ, trong thư phòng ở Bắc viện, giữa đại sảnh có một bàn dài cùng chín cái ghế điêu khắc tinh xảo làm chỗ ngồi, bốn phía vách tường đều treo thư hoạ, tranh chữ thêu thùa đẹp mắt, nhất là ở giữa có một bức vẽ hình lão nhân râu tóc bạc phơ, thong dong ngồi trên lưng trâu mười phần xảo diệu.

Lúc này, trong phòng đang có hai người ngồi uống trà, dường như đang bàn chuyện gì đó, cùng lúc đó, thân hình của Bùi Lương cũng lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở nơi này.

- Ta...

Hắn muốn lên tiếng báo hiệu cho hai người kia nhưng chưa kịp để Bùi Lương dứt lời, người đàn ông trung niên để râu mép ngồi bên trái, sau khi bất ngờ trong chớp mắt đã ngay lập tức mỉm cười tủm tỉm mà nhìn hắn :

- Tráng sĩ có nguyện ý làm con rể của ta?

Bùi Lương có phần nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt mình này, hắn không rõ người này làm như vậy là có ý gì nhưng vẫn bình tĩnh mà nói ra mục đích mình tới đây :



- Xin lượng thứ cho, ta đường đột tới đây giữa đêm khuya như thế này là vì có một việc muốn nhờ ngài...

Thế nhưng, vẫn không để hắn nói hết câu, người trung niên kia đã nhanh chóng xua xua tay, lắc lắc đầu :

- Nếu ngay cả việc này cũng không được thì chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.

- Ngài nghiêm túc đấy ư?

- Phải, phu nhân nhà ta vừa mới hạ sinh đứa con đầu lòng, là một bé gái rất đáng yêu...

Bùi Lương có chút khó hiểu mà nhìn nụ cười ấm áp của người này :

- Ta thực sự chỉ muốn nhờ ngài một việc...

- Vậy thì yêu cầu của ta cũng chỉ có một, trước tiên ngươi hãy đồng ý lấy con gái của ta!

Bùi Lương nhìn ánh mắt kiên quyết của người đàn ông, biết rằng nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích nên đành bất đắc dĩ gật gật đầu :

- Được, vậy mười tám năm sau ta sẽ quay lại cưới nàng ấy...

Trung niên nhân thấy vậy liền vui mừng không thôi :

- Tốt, tốt, bây giờ chúng ta đã là người một nhà cả rồi, hiền tế có chuyện gì thì cứ nói, vi phụ nhất định sẽ ủng hộ hết mình!

- Vậy thì xin nhờ ngài giúp ta việc này...

Trò chuyện với người này thêm một lúc nữa thì Bùi Lương mới rời đi. Lúc này, vị lão nhân vẫn nghẹn họng đứng trân trối bên cạnh người trung niên kia từ đầu thì bây giờ cũng mới kịp hoàn hồn lại, không khỏi thốt lên :

- Đại nhân, sao ngài lại...

Trung niên nhân lúc này vốn đang chăm chú nhìn theo hướng Bùi Lương rời đi, nghe vậy liền thản nhiên nói :

- Sư gia, ngài sẽ g·iết c·hết một người mới gặp lần đầu đã nhất quyết muốn gả con gái cho mình sao?

- Ý của ngài là...



Vị sư gia lớn tuổi như hiểu ra điều gì, trung niên nhân thì chậm rãi ngồi xuống, khẽ nhấp một ngụm trà, ung dung nói :

- Người khi nãy đã vượt qua tầng tầng thủ vệ của phủ mà không gây ra một tiếng động rồi tới đây được thì chứng tỏ cũng không phải loại tầm thường...

- Ta quan sát thì thấy hơi thở hắn chậm rãi, nhịp nhàng, trước sau đều có quy luật, thân hình thì cao lớn, rắn rỏi, oai vệ như một con hùng ưng trên trời cao nhưng bước đi lại vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng như chim yến rời khỏi tổ...

- Bản lĩnh như vậy ta cũng chỉ từng thấy qua ở một vài cao thủ đại nội trong hoàng cung, liên tưởng tới bộ dạng còn khá trẻ của người này thì đúng là khiến người ta không rét mà run...

Vị sư gia nghe vậy thì cũng không khỏi âm thầm đồng ý, rồi như nghĩ đến điều gì lại vuốt vuốt râu nói :

- Đại nhân, nguy hiểm đã qua đi rồi thì chúng ta cũng không cần phải hạ mình như vậy chứ? Nếu sau này hắn thực sự trở về, có cần sắp xếp một người khác để thay thế không?

Người trung niên chỉ lắc lắc đầu, lại cười cười :

- Ban đầu coi như cũng chỉ là để tự vệ, ứng phó tình thế thôi nhưng sau khi nói chuyện một hồi, quan sát phong thái bình tĩnh, đĩnh đạc đó, lại ngắm nhìn con mắt thanh tịnh của người này, ta cũng rất tình nguyện có một chàng rể như vậy đấy!

- Dù sao thì nếu cứ gả con gái ta cho đám vương công quý tộc kia thì không khỏi cũng có chút nhàm chán, nhân sinh của nó hoàn toàn có thể thú vị hơn thế nhiều!

Vị sư gia già gật gù một chút rồi bất chợt nói :

- Đây là một canh bạc, ngài ưa thích nó thì cũng phải!

Trung niên nhân híp mắt cười :

- Sư gia cũng biết đấy, ta vì nó mới đi được đến bước này...

- Trực giác mách bảo ta rằng người thanh niên đó hoặc là sẽ khiến con gái ta trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này, hoặc là ngược lại...

Lão nhân thấy vậy cũng đành cười khổ :

- Có một phụ thân như ngài vừa là điều tuyệt vời nhất cũng là tồi tệ nhất đối với tiểu thư...

Trung niên nhân chỉ mỉm cười không nói còn lão nhân thì nghĩ nghĩ chút liền nói tiếp :

- Còn chuyện mà người kia đã nhờ nữa, trước tiên ta định cho người thăm dò Bùi gia ở tiểu trấn này một chút, sau đó sẽ tận lực tìm một lí do để đón họ về phủ rồi cho họ một thân phận thích hợp, ngài thấy như vậy có ổn không?

Trung niên nhân thoáng trầm ngâm rồi cũng gật gật đầu :

- Ừ, ta cũng nghĩ như vậy nhưng cần cẩn thận chút, đừng để họ phát hiện ra rằng việc này có liên quan đến người thanh niên kia, ta thấy hắn cũng không muốn người nhà của mình biết chuyện này...

Hai người cứ thế nói chuyện thêm một lúc thì lão nhân kia cũng cáo lui mà rời đi. Chỉ còn lại một mình người đàn ông trung niên ở trong căn phòng rộng lớn.

Trung niên nhân dường như đã quen với điều này, nhâm nhi nốt li trà rồi mới đứng lên, khoan thai chắp tay ra sau lưng, đi tới bên cửa sổ, nhìn ngắm thế giới trắng xóa bên ngoài, không khỏi vẩn vơ suy nghĩ :

"Lại còn người nào có thể cùng ta đặt cược cả thiên hạ này một lần nữa được đây?"