Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 15 : Truyền đao




Chương 15 : Truyền đao

Sáng sớm, trên bầu trời xanh thẳm, mấy đám mây hồng đã bắt đầu trôi lững lờ, xen lẫn với những bông tuyết lần lượt rơi nhè nhẹ xuống cùng từng đợt khói bếp phiêu đãng khiến không khí của thôn trang gần đó thêm mấy phần yên tĩnh cùng thần bí.

Cùng với tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi, một vài người nông dân lục tục rời khỏi nhà, thong dong vác cuốc trên vai mà hướng ra đồng ruộng. Những thiếu phụ, thiếu nữ cũng thức dậy dọn dẹp nhà cửa rồi xuống bếp thổi cơm để bắt đầu một ngày mới.

Thế nhưng, theo thời gian, đường đi dần dần bị từng bóng hình hung ác đạp nát, nương theo tiếng kêu gào thảm thiết của những nông dân, buổi sáng trong lành của một thôn trang yên bình cứ thế mà bị phá vỡ trong nháy mắt.

Cửa gỗ lần lượt bị đạp nát để lộ ra những thân ảnh nhỏ yếu, bất lực. Theo đao kiếm va vào da thịt, xương cốt vỡ nát thì những cái đầu chảy máu đầm đìa, tràn đầy hoảng sợ lần lượt phóng lên trời cao. Dưới ánh nhìn của từng khuôn mặt tàn nhẫn, lạnh lùng, những ngôi nhà tranh cũng dần dần bị lửa đỏ nuốt chửng…

Không lâu sau khi rời khỏi Liễu Diệp Tông, bây giờ Bùi Lương đang cưỡi ngựa thong dong ở trên đường.

Có lẽ do mấy năm nay đã quen với việc có người ở bên cạnh nên khi rời xa, hắn mới cảm thấy lưu luyến không thôi nhưng sự thực thì từ nhỏ đến giờ, hắn vốn đã lớn lên trong sự cô độc cùng buồn tủi. Cho nên, tâm tình nặng nề của hắn cũng dần dần có chút thả lỏng, bắt đầu trở lại vẻ lạnh nhạt như bình thường.

Đi ngang qua nơi này, Bùi Lương cũng nhanh chóng trông thấy thôn làng gần đó đang có khói đen bốc lên cuồn cuộn cùng với tiếng ngựa hí người hống đinh tai nhức óc khiến hắn chưa đi tới gần cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Năm năm này, việc như vậy Bùi Lương đã gặp qua không ít, nhìn mãi cũng thành quen. Trước đây, hắn cũng chỉ coi đó như một cơ hội xuống núi du ngoạn, lịch luyện tăng trưởng kiến thức hay thuần túy là muốn g·iết người luyện đao.

Chỉ là, bây giờ, dù muốn hay không thì hắn cũng đã trở thành một người tu đạo... Khẽ quan sát thứ trong cơ thể mình, Bùi Lương không khỏi trầm tư :

“Nếu như ta tu hành mà không quan tâm chút gì đến thiên hạ thương sinh thì việc này lại có ý nghĩa gì nữa không?"

"Nếu như ta chỉ coi thế nhân như sâu kiến, mặc kệ họ sống hay c·hết, thích thì g·iết chóc, chà đạp, giày vò họ thì ta lại khác gì lão già kia?"

Hắn vừa đi vừa nghĩ, lại vô ý thức thúc ngựa theo bản năng để tới gần nơi đó. Lúc này, đang có một đám người trước cửa thôn nói chuyện luyên thuyên với nhau.

Bọn chúng trông thấy Bùi Lương từ xa đi tới, cũng không nói nhiều, tùy ý giương cung lên, trong nháy mắt bắn về phía hắn hàng chục mũi tên. Những mũi tên xé gió này vừa nhanh lại vừa chuẩn, chẳng mấy chốc đã vụt tới trước mặt hắn.



Bùi Lương thấy vậy thì không khỏi phản ứng lại, mắt không chớp một cái, hắn giật dây cương khiến con ngựa ngoẹo đầu sang bên cạnh tránh né hai mũi tên bắn tới trước, bản thân thì rút đao ra, vung lên đón đỡ số tên còn lại, nhẹ nhõm ngăn cản đợt t·ấn c·ông này.

Trông thấy bắn tên không làm gì được hắn, đám người này có chút bất ngờ, lại quả quyết bỏ cung tên sang một bên, lấy ra trường kiếm, đại đao, côn bổng nhuốm máu, nhanh chóng lao tới, hiển nhiên là định chiến đấu cận thân với hắn.

Bùi Lương chỉ khẽ lắc đầu, hắn nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, duỗi tay đánh vào thân, tỏ ý bảo nó chạy ra đằng kia, bản thân thì chậm rãi đi tới.

Một tiếng rít chấn động màng nhĩ xuất hiện, ánh đao trắng như tuyết, lạnh tựa sương đã bao trùm tầm mắt đám người.

Vốn là một đao m·ất m·ạng nhưng Bùi Lương như nghĩ tới điều gì, không khỏi cau mày, cổ tay xoay chuyển, lưỡi đao từ yết hầu đột ngột chém xuống giữa ngực, tạo ra một v·ết t·hương sâu hoắm, máu phun như mưa khiến tên này chỉ kịp hét thảm một tiếng.

Tiếp đó, mỗi bước Bùi Lương đi tới là có một người bắt đầu đổ xuống, chỉ là khác với mọi khi, lần này cũng không có người nào phải c·hết.

Bùi Lương nhìn bọn chúng run lẩy bẩy, lại lẳng lặng tiến về phía trước. Đi vào trong thôn xóm, cảnh hoàng tàn ở khắp nơi đã đập ngay vào mắt hắn. Không khí bây giờ tràn ngập mùi khét lẹt do cây cỏ, rơm rạ, t·hi t·hể bị đốt cháy hòa vào với mùi máu tươi tanh tưởi nồng đậm.

Quang cảnh xung quanh vô cùng thê thảm, trong đó vẫn còn một nhóm người vẫn đang triển khai gian dâm, g·iết chóc, c·ướp b·óc. Trông thấy Bùi Lương lại gần, có vài tên nhanh chóng buông ra mấy nữ nhân hai mắt trống rỗng, trên thân không còn chút mảnh vải nào.

Chúng tiện tay vớ lấy v·ũ k·hí vứt ở ngay bên cạnh, liếm liếm môi rồi hướng về phía hắn một cách đầy hung tợn nhưng khi lưỡi đao len lỏi qua rừng v·ũ k·hí, chém tới cổ tay của mỗi người trong nháy mắt thì chúng không khỏi kêu la thất thanh :

“Ahhhhhh…”

Đám người đồng loạt ngã khuỵu xuống, ôm lấy một tay đứt đoạn đang chảy máu tung tóe, không ngừng rên rỉ. Bùi Lương nhẹ nhàng đi tới, lưỡi đao chùng xuống mặt tuyết, cũng không thuận thế lướt qua cổ họng của chúng như bao lần khác.

Những tên còn sót lại gần đấy nhanh chóng bị hoảng loạn cùng sợ hãi chi phối. Chỉ là bọn chúng hoành hành ngang ngược đã lâu, vẫn không dễ dàng chịu đầu hàng.

Cố cắn chặt răng, chúng lấy chút can đảm còn sót lại mà xông lên nhưng dưới lưỡi đao vô tình đều không thể tránh khỏi tình cảnh cụt tay cụt chân, mù hai mắt... giống như đồng bọn.

Cho tới khi tên cuối cùng gục xuống đầy đau đớn, đều hốt hoảng chạy đi hết cả thì Bùi Lương mới vẩy vẩy v·ết m·áu còn dính trên lưỡi đao lên mặt tuyết, sau đó tra nó vào trong bao, chấm dứt trận chém g·iết này.



Hắn tiếp tục đi sâu vào trong thôn, quan sát mọi thứ một phen. Bây giờ, ngoại trừ một vài nữ nhân cùng mấy đứa bé trốn trong bụi rơm ở trên đồng cỏ còn sống sót ra thì tất cả, không sai biệt lắm đều đ·ã c·hết hết.

Bùi Lương chỉ nói với bọn họ một câu :

- Ta có bảy ngày cùng hai chiêu đao, ai muốn học thì đi theo ta...

Sau đó, hắn nhanh chóng tìm cho mình một gian nhà tranh vẫn chưa bị bọn giặc c·ướp tàn phá mà ở lại.

Bảy ngày chẳng mấy chốc trôi qua, ttrong thôn vẫn còn có mấy người phụ nữ nữa cho nên Bùi Lương cũng không cần lo tới chuyện cơm nước. Lúc rảnh rỗi, hắn cũng cùng bọn họ đi thu dọn, chôn cất t·hi t·hể, sửa sang lại một chút nhà cửa quanh đây.

Cho tới chuyện luyện đao, Bùi Lương cũng chỉ chú ý tới ba người, bao gồm một nữ nhân và hai đứa trẻ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cả ba sẽ là những người duy nhất trong thôn có thể học được chút gì đó từ hắn.

Lúc này, Bùi Lương đang đứng chắp tay trước sân, có phần hoài niệm mà nhìn ba người cầm đao đốn củi, nhẹ giọng nói :

- Muốn luyện thành hai chiêu này, các ngươi hãy nhớ kỹ mấy yếu quyết : "Diệt Sinh" thì đao sau nhanh hơn đao trước, "Tuyệt Lộ" thì đao sau so với đao trước càng thêm tàn nhẫn, càng thêm hung hiểm. Không chỉ nhắm vào chỗ yếu hại của kẻ địch mà còn phải biết đẩy bản thân vào đường cùng, cầu sống trong chỗ c·hết...

- Hai đao tuy hai mà một, tuy một mà hai, có thể vận dụng chúng một cách tùy tâm sở dục, sau này các ngươi cũng đã có thể tự bảo vệ bản thân!

Ba người nghe vậy khẽ dạ một tiếng, động tác trên tay vẫn không ngừng chút nào, rồi như nghĩ tới điều gì, một đứa trẻ có phần nghi hoặc hỏi :

- Sư phụ, còn thứ kia mà người nói tới thì rốt cuộc phải luyện như thế nào?

Bùi Lương nhẹ nhàng lắc đầu :



- Cái đó thì các ngươi có thể thử một chút, không được thì thôi, chớ để tâm quá mức...

Cứ thế, cho đến gần chiều, Bùi Lương nhìn sắc trời không còn sớm nữa, liền xoay người rời đi.

Hai đứa trẻ vốn đang chăm chú bổ củi, thấy hắn như vậy thì không khỏi vứt đao sang một bên, vội vàng chạy theo, lại cất giọng la lớn lên đầy hoảng hốt :

- Sư phụ, sư phụ, người đi đâu đấy? Cho con theo với!

- Sư phụ, người đừng đi, ở lại đây với chúng con!

Lúc này, nữ nhân kia cũng buông đao bổ củi xuống, lẳng lặng nhìn hắn, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Bùi Lương nghe tiếng gọi liền dừng bước, cúi đầu trầm mặc nhưng vẫn không ngoảnh người lại.

Hắn không phải cỏ cây, tuy rằng ban đầu làm vậy cũng chỉ vì bản tâm nhưng gắn bó một thời gian, nói không có chút tình cảm nào chắc chắn là giả...

- Nên tới thì cũng đã tới, nên đi rồi cũng phải đi...

Bùi Lương khẽ thở dài, ba người kia nghe vậy thì biết hắn thực sự sẽ rời đi liền không nhịn được mà nước mắt lưng tròng. Chỉ là đã ở chung mấy ngày, cả ba cũng biết tính tình của người sư phụ cao lớn lại ít nói này như thế nào nên cuối cùng cũng chỉ dám hỏi thêm một câu :

- Sư phụ, sau này đồ nhi phải đi đâu thì mới có thể tìm được người?

Bùi Lương khẽ lắc đầu :

- Hữu duyên ắt sẽ còn gặp lại, các ngươi không cần phải cố cưỡng cầu để mà đi tìm ta. Nếu mai sau ba người vẫn còn niệm tình sư đồ ngày hôm nay thì chỉ cần nhớ kỹ lời dặn đó của ta rằng tuyệt đối không được vung đao hướng tới người của Liễu Diệp tông...

Bùi Lương nói xong liền lên lưng ngựa rời đi, hai đứa trẻ cứ như vậy vừa nhìn hắn vừa thút thít khóc một lúc.

Sau đó, học theo nữ nhân kia, cả hai cũng bắt đầu quay trở về để tiếp tục cầm đao đốn củi. Theo thời gian, ánh mắt non nớt của chúng cũng dần dần trở nên kiên nghị, động tác trên tay lại mạnh, lại nhanh hơn vài phần.

Nếu Bùi Lương vẫn còn ở lại, chăm chú quan sát thì có lẽ sẽ thấy bộ dạng lúc này của hai đứa trẻ rất giống với hắn năm ấy...

Chỉ là hôm nay gieo nhân, ngày mai lại có quả như nào?