Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 14 : Tỉnh lại




Chương 14 : Tỉnh lại

Mộng, Bùi Lương nằm mơ một giấc mộng. Vô số hình ảnh hỗn loạn đang không ngừng lướt qua tâm trí hắn.



Đầu tiên là gia đình với cha mẹ, anh cả, nhị tỷ, tam tỷ và em trai của hắn, đó là những ngày tháng buồn vui, khổ cực lẫn lộn.

Cho tới bây giờ lại là hình bóng của Mạc Liên, của sư phụ, của Lưu Hiên, Quyên tỷ, Phương tỷ, Thính Vũ Hiên, Liễu Diệp tông... thoáng qua.

Đây là khoảng thời gian mà hắn được cười nhiều nhất cũng khóc nhiều nhất kể từ khi sinh ra trên đời.

Nhưng…

Cuối cùng…

Tất cả chúng nhanh chóng bị cuốn phăng đi bởi một thứ, một thứ hiện giờ đang tràn ngập trong tâm trí hắn, không tài nào xóa đi được…

Đó là ánh mắt đẫm lệ cùng bóng lưng tịch mịch của Dương Tú đêm hôm ấy...

- Đừng có thương hại ta!

Thanh âm của nàng thoảng qua đâu đây, nó như một đợt thủy triều, đem cả người hắn bao phủ, nhấn chìm trong buồn thảm và khổ sở…

Bùi Lương bất giác muốn đuổi theo, ôm chầm lấy nàng nhưng thân ảnh của nàng càng chạy càng xa, đã dần trở về dưới tán cây ấy rồi từ từ ngã xuống dưới nụ cười đáng ghét của lão nhân kia...

Cứ như vậy một lúc lâu, theo thời gian, Bùi Lương mới từ từ thoát khỏi giấc mơ, lấy lại một chút ý thức, suy nghĩ đầu tiên dần dần xuất hiện trong tâm trí hắn :

Là đau, cực kì đau, đau vô cùng!

Cơn đau từ ê ẩm cho tới nhức nhối, thấu tim gan lan tràn khắp toàn thân. Đầu óc choáng váng muốn nứt ra, cơ thể nóng rực lên, như trong lò nung, cổ họng thì khô không khốc. Bùi Lương theo bản năng mà động đậy một chút nhưng toàn thân vô lực, chẳng thể làm được gì.

Khi hắn tưởng rằng mình đã sắp c·hết tới nơi rồi thì lại lờ mờ nghe được ai đó kinh hô, sau đó là tiếng chạy huỳnh huỵch, một vài thân ảnh khác nhanh chóng đi vào, có vui mừng, lại có người khóc rống lên.



Theo dòng nước mát lạnh trôi tuột vào trong cổ họng, Bùi Lương đã tỉnh táo hơn một chút nhưng hai mắt vẫn đờ đẫn, không có chút tiêu cự.

Cho tới khi có một bàn tay dần phóng đại trong tầm mắt...

Bàn tay...

Bùi Lương hốt hoảng nhìn thứ mà hắn vẫn luôn ngưỡng mộ vô cùng này, thứ đã dạy hắn cầm bút viết chữ, chỉ bảo hắn chăm sóc dược thảo không biết bao nhiêu lần.

Bàn tay này, chủ nhân của nó...

Ngay lập tức, cánh tay chai sạn, thô ráp, to lớn đang quấn đầy băng vải chứa nồng đậm mùi thuốc của hắn đột nhiên như xác c·hết trỗi dậy, vươn ra bắt lấy thứ đang hiện diện mơ hồ trước mắt.

Bùi Lương vô ý thức nắm chặt hơn, mặc cho xương cốt lại sắp vỡ nát, mặc cho đau đớn thỏa sức tàn phá. Thần trí mơ hồ khiến bản năng Bùi Lương chỉ có thể ngây ngốc dùng hành động này để thể hiện nội tâm của mình.

Một cái nắm tay, thay thiên ngôn vạn ngữ, đổi lấy một tiếng thở dài...

Căn phòng sau đó cũng dần yên tĩnh trở lại, mọi người dường như đã tản đi, chỉ còn từng âm thanh trầm ấm rồi lại nhẹ nhàng như gió thoảng, đều đều vang lên :

"Thiên địa này do thiên hạ mẫu tạo ra. Dưới có Nhân Gian giới, trên có Tu Hành giới cùng Nguyên Sơ giới"

"Tu hành có nhị giả, Tiên giả cầu trường sinh, Đạo giả cầu bất diệt"

"Cầu trường sinh ắt cầu bất diệt, muốn bất diệt trước tu trường sinh"

"Thế gian lại có ngũ đạo, lấy Hồng Trần là chính đạo, dưới có hai nhà Phật Lão, tiếp đó là Vô Tình đạo, sau cùng là Súc Sinh đạo"

"Hồng Trần vạn đạo, chủ tu Huyền Thiên chi khí"

"Phật giáo vô thường, thân hóa Liệt Nhật"

"Lão giáo vô vi, tâm chứa Thanh Phong"

"Vô Tình nhập đạo, hồn gửi Lãnh Sương"



"Súc Sinh nhất mạch, trời sinh đạo căn, tu khí Long Ngâm, thành đạo ắt hóa rồng"

Thanh âm ấy cứ thế văng vẳng ở bên tai của Bùi Lương, hắn vô ý thức muốn liên hệ những thứ này lại với nhau nhưng thần trí mơ hồ, suy nghĩ tán loạn, chỉ có thể bị động mà nhớ lấy tất cả.

"Mạc Liên là Tiên Đạo thể, một khi nàng nhập đạo, hấp thu đạo căn của nàng, ngay cả đối với những người đã đi tới bước này như ta mà nói, cũng có đại dụng..."

"Ngươi bây giờ là một Đạo giả, đã có thể tiến vào Tu Hành giới, nếu ngươi nguyện ý thì cũng có thể tiến tới đó, vì nàng mà tranh một kiếp..."

Đó dường như là những lời cuối cùng mà Bùi Lương nghe được, hắn cũng không rõ ràng nữa vì sau đó, bản thân hắn cũng từ từ chìm sâu vào trong giấc mộng dài...

Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của một năm sau...

Phi tuyết lúc này lại bắt đầu nhẹ nhàng bay múa, ung dung rơi xuống mặt đất trống trải, phủ lên nhân thế chìm nổi cùng lòng người tịch liêu, đau khổ một màu thảm đạm.

Bùi Lương bây giờ đang đứng trước một mô đất, lặng ngắm thứ được khắc trên tấm gỗ. Đó là những chữ đầu tiên mà hắn được học...

A Tú đã vĩnh viễn ở lại trong mộ đá rêu phong, chôn sâu dưới ba thước đất lạnh lẽo...

Thân nhân của nàng ở quê nhà mà biết tin thì sẽ sao đây?

Hắn lại làm thế nào mà nói với hai vị lão nhân đầu bạc rằng con gái yêu quý của họ đã không còn trên cõi đời này?

Bùi Lương khổ sở suy nghĩ, bất chợt nhớ tới Tôn sư huynh. Bây giờ hắn mới biết, ba hũ tro cốt đó nặng nề tới mức nào...

Sinh mạng của con người, cho dù là không thân quen, không có chút tình cảm nào thì cũng không thể như những con sói ấy, chỉ cần muốn là nhất đao lưỡng đoạn được...

Bùi Lương nhìn ngôi mộ trong yên lặng, suy nghĩ bất tri bất giác cũng thay đổi.

Được một lúc, hắn lại nhìn về thiếu nữ đang ở đó không xa đang thay nước, hoa tươi, bình tĩnh quét tước xung quanh một chút. Nàng cũng chính là người mà đêm hôm đó đã chặn trước cửa, giơ quyền lên vì hắn đã làm Dương Tú khóc.



Nếu không phải vì Bùi Lương vừa mới rời giường bệnh, trên người vẫn còn thương tích thì chắc chắn nàng sẽ đánh, sẽ mắng hắn một trận.

Sẽ hỏi hắn tại sao mang đi một sư tỷ khỏe mạnh rồi lại đưa về một Dương Tú lạnh giá...

Bùi Lương biết, bản thân không cách nào trả lời được câu hỏi này.

Chính hắn đã đẩy A Tú vào chỗ c·hết...

Bùi Lương vô ý thức nắm chặt tay, cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng mà xuống dưới chân núi, để thiếu nữ này làm người duy nhất còn sót lại ở Thính Vũ Hiên.

Sư phụ sớm đã rời khỏi sau khi Bùi Lương tỉnh lại lần đầu, những thiếu nữ thấy vậy thì không lâu sau cũng bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình thiếu nữ kia, nàng nói mình sinh ra đã không có mẹ, vốn coi Dương Tú như mẹ nàng, nói rằng sẽ ở lại mà chăm sóc mộ phần của Dương Tú suốt cả đời...

Sau đó, Bùi Lương đi tới Liễu Diệp tông để gửi lại Liễu Diệp đao, mặc dù hắn không nói gì cả nhưng ai cũng hiểu được điều này có ý nghĩa gì.

Chưởng môn không làm khó dễ chút nào liền gật đầu chấp thuận, bảo hắn bất kì khi nào cũng có thể quay về, lại ra lệnh không ai được tùy tiện tới Thính Vũ Hiên nữa ngoại trừ một số đệ tử tới để quét dọn hàng ngày.



Cuối cùng là Quyên tỷ và Phương tỷ, hai người đã gầy đi một vòng, tiều tụy hơn không ít vì lo lắng, thức khuya dậy sớm chăm sóc cho hắn cả năm nay.

Các nàng thấy Bùi Lương muốn rời đi cũng chỉ lưu luyến vuốt ve con mắt trái đã không bao giờ mở lại nữa của hắn một chút rồi nói hắn an tâm, bảo rằng sẽ mãi mãi đợi hắn quay trở về tiểu viện của ba người.

Bùi Lương nhìn họ trong yên lặng, hắn cũng không biết từ lúc nào mình đã quen với việc trầm mặc mà đối diện mọi thứ nữa.

Thường ngày hai nàng đều ưa thích trêu đùa hắn nhưng riêng lần này thì khác. Bùi Lương hiểu rõ lời hứa hẹn ấy hàm chứa ý nghĩa gì và người thiếu nữ muốn chủ động nói nó ra thì cần phải quyết tâm vô cùng.

Chỉ là, cuối cùng hắn vẫn không thể đưa ra được một câu trả lời rõ ràng để đáp lại tấm lòng của các nàng. Trong thâm tâm, Bùi Lương vẫn chỉ coi hai người như hai vị sư tỷ đáng kính, dễ mến chứ không phải là loại tình cảm nam nữ kia.

...

Rừng rậm hôm nay vẫn vắng lặng, đìu hiu như mọi ngày, thỉnh thoảng lại bị gió lạnh quét qua, vô tình làm một ít tuyết đọng tan đi.

Cách đó không xa thì có ba con nai ngơ ngác đứng ăn chút lá vàng còn sót lại.

Bùi Lương lặng ngắm nơi mình gắn bó bao lâu nay lần cuối. Nhìn bông tuyết bay bay trong gió, nhớ tới pháo hoa đầy trời năm đấy, hắn bỗng thấy thê lương vô cùng.

Tuế nguyệt phủ bụi, rực rỡ đến mấy cũng hoá tàn phai...