Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạo Thống

Chương 13 : Nhập đạo




Chương 13 : Nhập đạo

Hắn vừa đi được không lâu, từ xa nhìn lại đã thấy có chút khác lạ nên không khỏi nghi hoặc mà nhanh chân hơn vài phần.

Đó là một lão nhân hơi béo, sắc mặt hồng nhuận, bộ dạng có vẻ hiền từ, đang ung dung ngồi ở chỗ nghỉ chân của bọn họ. Mạc Liên thì cúi gằm mặt đứng bên cạnh lão, trông như một đứa trẻ đang chờ trưởng bối trách phạt.

Nhưng chưa kịp để Bùi Lương lên tiếng thắc mắc, trong nháy mắt, bông tuyết khẽ bay múa, hắn đã bị một cỗ khí lưu không thể địch nổi nâng lên.

Bùi Lương cảm thấy khắp người đột nhiên có hàng trăm, hàng ngàn sợi dây vô hình, mỏng manh như tơ lụa quấn quanh. Bùi Lương vô ý thức muốn phản kháng nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy Tiểu Cẩu Cẩu mà chính bản thân vận dụng đến nước chảy mây trôi bây giờ lại đang không ngừng từ trong thể nội bay ra bốn phía, tản mát không còn một chút.

Vài hơi thở trôi qua, cỗ khí lưu này lại đang không ngừng xiết chặt, khuôn mặt Bùi Lương dần dần đỏ bừng.

Răng!Rắc!

Những âm thanh ghê rợn liên tục vang lên, theo đó xương cốt toàn thân Bùi Lương bắt đầu gãy nát. Từng mảnh xương vỡ đâm vào lục phủ ngũ tạng, xé rách chúng khiến hắn không nhịn được mà phun máu phè phè, nôn ra không ít vụn nội tạng.

Hai mắt Bùi Lương trắng dã, máu từ đó không ngừng chảy ra, lúc này, cơ hồ thất khiếu của hắn cũng đều đang chảy máu, tràn lan khắp người, chảy xuống mặt đất, nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng xung quanh.

Cứ như vậy, trong chớp mắt, hắn đã trở thành một huyết nhân tàn phế lơ lửng giữa không trung, nửa sống nửa c·hết.

- Phụ thân... xin người... hãy dừng lại...đi...

Mạc Liên hai mắt đờ đẫn, ngây ngẩn nhìn tất cả. Nàng muốn cầu khẩn lão nhân dừng lại nhưng bản thân chỉ có thể run giọng mà phát ra những âm thanh lí nhí.

Lão nhân nghe vậy nhưng vẫn làm thinh, hờ hững chuyển động ý niệm khiến luồng khí càng xiết Bùi Lương chặt hơn. Một chút máu li ti vương vãi trên mặt đất theo đó cũng bất giác bay lên, đồng thời, mấy chục gốc thảo dược vàng óng cùng vô số máu thịt, xương cốt kỳ lạ của các loài thú... không biết từ khi nào cũng đã đột ngột xuất hiện, lơ lửng trên đầu lão nhân.

Trong chốc lát, dưới sự điều khiển của lão nhân, chúng cứ thế mà từ từ trộn lẫn, sau đó hoà vào nhau rồi ngưng tụ lại thành một giọt chất lỏng long lanh trong suốt, chậm rãi tiến thẳng vào mi tâm của Mạc Liên. Lão nhân lẩm nhẩm đọc một đoạn từ ngữ khó hiểu, một bên vẫn ngưng thần chăm chú quan sát Mạc Liên, cảm nhận từng nhịp thở nhỏ bé của nàng.

Theo thời gian, cơ thể Mạc Liên từ từ sáng rực lên một cách lạ kỳ, như ánh trăng giữa bầu trời đêm, che khuất mọi thứ xung quanh.

Cuối cùng, cũng không biết bao lâu, theo vầng sáng đó từ từ nhạt dần và biến mất, hai người cũng lại một lần nữa hiện ra. Trong đó, Mạc Liên là thay đổi rõ ràng nhất, thân hình đã nhỏ hơn một vòng, trở nên càng thon gọn hơn.

Quan sát kỹ thì có thể thấy làn da của nàng không những trắng trẻo còn mịn màng hơn trước không ít, lông mi cong cong, đôi môi hồng thắm, khuôn mặt trông càng trở nên xinh đẹp, thanh tú động lòng người nhưng chỉ thấy lão nhân vẫn tràn đầy tiếc nuối mà lắc đầu.

- Quả nhiên, cách này chung quy vẫn không được...



Lão nhân có chút suy tư nhưng rồi cũng đứng lên, xoay người rời đi, để lại một câu nhàn nhạt :

- Ngươi chuẩn bị quay về Tu Hành giới đi!

Bùi Lương lúc này mới như một con diều đứt dây, ngã xuống từ trên không, chìm vào trong vũng máu, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Mạc Liên thấy vậy liền thất thiểu lại gần hắn, hai mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, nghẹn ngào nói :

- Lương... Bùi Lương... Ta xin lỗi, xin lỗi... A Tú, nàng, nàng c·hết rồi... Tất cả là tại ta, tại ta...

"A Tú... C·hết rồi?"

Một suy nghĩ mơ hồ len lỏi vào trong tâm trí của Bùi Lương. Hắn vô ý thức mở to hai mắt đẫm máu, gian nan ngẩng đầu, hướng về phía tán cây. Bùi Lương lờ mờ nhìn thấy thân thể Dương Tú đang nằm bất động dưới đó.

Hai tay buông thõng, sẽ không còn cầm bút viết, môi khép chặt, cũng sẽ không nói lời nào dịu dàng nữa. Cứ như vậy, nàng an tĩnh nằm trên mặt đất lạnh giá rồi dần dần bị băng tuyết bao phủ...

Thiếu nữ đầu tiên làm bạn với hắn

Thiếu nữ dạy hắn biết viết tên mình, nói hắn là người lương thiện

Thiếu nữ mà tết năm ấy, trước khi đi còn không quên dặn hắn đừng có giấu mọi chuyện ở trong lòng

Thiếu nữ với bề ngoài có phần yếu đuối nhưng sâu bên trong lại cứng đầu, quật cường đến khôn cùng

Thiếu nữ ấy...

Nàng c·hết rồi ư?

Bùi Lương ngơ ngác suy nghĩ. Hắn có chút thất thần nhưng khuôn mặt cũng dần trở nên nhu hòa, hai mắt nhắm lại, như sắp t·ử v·ong.

Quanh thân Bùi Lương không biết từ khi nào cũng đã có một luồng khí từ từ ngưng tụ. Luồng khí này mạnh mẽ, dẻo dai, tinh khiết hơn so với Tiểu Cẩu Cẩu nhiều lắm nhưng đồng thời nó lại vô cùng hiền hòa, ấm áp, từ sâu trong trời đất, lũ lượt kéo tới.

Theo thời gian trôi quan, Bùi Lương cũng chậm rãi mở mắt. Ánh mắt của hắn không có sợ hãi, không có vui sướng, không có bi thương, cũng không có ý niệm chợt lóe lên, chỉ có bản tâm thuần túy như nước.



Trông thấy biến hóa của Bùi Lương, đôi mắt vô hồn của Mạc Liên cũng dần dần có một chút thanh tỉnh, nàng không nhịn được mà run giọng hỏi :

- Ngươi...ngươi nhập đạo?

Bùi Lương lẳng lặng nhìn nàng, vô bi vô hỉ nói :

- Đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?

- Không...không... không phải... ta không muốn...

Mạc Liên ngây ngẩn một chút rồi dùng sức lắc đầu, nước mắt cũng từ từ chảy xuống. Từng giọt từng giọt nóng hổi cứ thế rơi rơi trên mặt của Bùi Lương.

Bùi Lương khẽ đưa tay chạm vào nó, cảm nhận hơi ấm chất chứa bên trong, lại lạnh nhạt nhìn về phía lão nhân ở đằng xa :

- Vậy là hắn ư?

Lão nhân sớm cũng đã phát hiện ra biến chuyển của Bùi Lương, vốn đang đứng ở một bên mà lẩm bẩm :

- Tên tiểu tử này... Thật đúng là có ý tứ...

Bùi Lương nhẹ nhàng đứng dậy, v·ết t·hương của hắn lúc này cũng từ từ khép lại, không còn chảy ra chút máu nào nữa. Luồng khí kia vậy mà đang không ngừng chữa trị cho cơ thể đã bị tàn phá của hắn.

- A Tú c·hết rồi...

Giọng nói của Bùi Lương đột ngột vang lên, phảng phất như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình. Hắn rút đao bổ củi ra một cách chậm rãi đồng thời thôi động luồng khí thần bí, ngưng tụ tại hai cánh tay, rót vào lưỡi đao ba thước.

Lão nhân nhìn Bùi Lương không chút cảm xúc, từng bước đi tới gần mình thì không khỏi nở nụ cười :

- Tiểu tử, nhập đạo khó cầu, ngươi nên tranh thủ đốn ngộ, lại vận khí điều thương, tránh để ám tật... Nếu còn cứng đầu như vậy thì sẽ gặp nguy đấy...

- Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha!

Bùi Lương bất chợt cười to, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt nước mùa thu vạn năm không đổi dần dần lay động, hắn khàn giọng gằn lên từng chữ :

- Ta! Biết!



- Nhưng! Mà!

- A! Tú! Đã! C·hết!

Nói xong, Bùi Lương trong chớp mắt vung lên hàng chục đao cuồng vũ, hóa thành từng đạo tàn ảnh, lại ngạnh sinh sinh hợp nhất chúng lại, hình thành một đạo đao khí khổng lồ, phong mang lăng lệ vô cùng chém thẳng tới người lão già.

Lão nhân nhìn thấy không khỏi vuốt vuốt râu, ánh mắt có chút tán thưởng :

- Giận mà không cuồng, âm ỉ cháy nhưng lại muốn đốt cả trời cao... Gọi chiêu này là "Nộ Phẫn Thiên Nhai" đi...

- Tiểu tử, nhớ lấy cảm giác ấy, sau này nó sẽ là một sát kỹ không tồi của ngươi đấy!

Nói là vậy nhưng đao khí đi tới trước mặt lão già liền như gió thổi qua vách núi, biến mất vô ảnh vô tung.

Chiêu tận, đao tan, người tàn...

Vết thương vừa mới khép miệng lại một lần nữa nứt toác khiến cả người hắn bây giờ chỉ toàn là máu. Luồng khí thần bí vốn đang chữa trị cho hắn nhưng đã bị dồn hết vào trong chiêu đao đó...

Bùi Lương như không cảm nhận được đau đớn trên cơ thể, vẫn lẳng lặng nắm chặt đao bổ củi đã vỡ nát chỉ còn cán đao, bắt đầu từng bước đi tới trước mặt lão nhân đang híp mắt cười.

Chỉ là hắn đi chưa được ba bước thì cả người đã đổ rầm xuống. Chân hắn đột nhiên nặng như đổ chì, mặt đất thì như rải kín từng tầng gai nhọn, mỗi bước đi đều đau xé tim gan.

Bùi Lương nhổ ra một ngụm máu, không nói câu nào, đứng lên, cầm lấy cán đao, lại một lần nữa hướng về phía trước.

Lão nhân vẫn cười cười mà đứng yên một chỗ.

Hắn đi thêm được một bước, chân lún sâu vào trong tuyết, thân thể mất đà, lảo đảo một chút rồi ngã nhào.

Tuyết vẫn rơi đầy trời nhưng trong lòng Bùi Lương lại nóng như lửa đốt.

Một ngọn lửa mà cho dù có hóa thành tro tàn, nó cũng muốn cháy lên!

Ngã xuống, đứng dậy, cầm đao, nắm chặt...

Bùi Lương cũng không biết mình đã lặp đi lặp lại những động tác này bao nhiêu lần nữa. Hắn dần dần chỉ mơ hồ thấy được bóng lưng của hai người rời đi cùng một thân ảnh có phần quen thuộc bước đến trong gió tuyết...