Chương 12 : Đi săn
Từ hôm qua đến giờ, băng tuyết vẫn rơi rơi như cũ, không ngừng lại một chút nào. Phóng tầm mắt nhìn, mấy trăm dặm xung quanh đã nhuốm một màu trắng xóa.
Gió cuốn mây tan, sông suối đứt đoạn, vạn vật câm lặng. Trời đất tươi đẹp vì một trận tuyết lớn lại cho thấy một vẻ hoang tàn, tiêu điều khác lạ.
Nếu như không có nó, cây cối hai bên đường vẫn sẽ xanh tươi um tùm, vẫn sẽ là từng hàng liễu rủ, là bạch dương đâm chồi, là hoa nhài, hoa lê mơn mởn, nở rộ khắp nơi. Bây giờ, lại chỉ có thể thấy từng đoá từng đoá rơi xuống mặt đất lạnh lẽo hay bị băng tuyết nặng nề gặm nhấm, giam cầm trên từng cành cây gầy rộc, héo tàn.
Ba người Bùi Lương, Mạc Liên, Dương Tú đã khởi hành từ tờ mờ sáng. Bọn họ sớm đã tới thị trấn gần đó để chuẩn bị một vài vật dụng cần thiết, tiếp đó chỉnh lý hành trang rồi một mạch đi tới hạp cốc của Liễu Diệp tông. Vốn dĩ chỉ có hai người theo lời của Mạc Liên nhưng Bùi Lương vẫn quyết định đưa Dương Tú theo.
Vì hôm qua chứng kiến tình trạng bất ổn của nàng, sau khi đợi ở bên ngoài cả đêm, hắn cũng đã nghĩ ra một chủ ý. Chính là thông qua lần đi săn này, mặc dù cũng không biết là ý của sư phụ hay Mạc Liên và vì mục đích gì nhưng Bùi Lương vẫn nói với Dương Tú rằng đây là một loại khảo nghiệm cho nàng, nếu biểu hiện tốt thì sẽ được gia nhập Liễu Diệp tông.
Tất nhiên, Dương Tú không đời nào tin tưởng chuyện này. Bùi Lương cũng không hi vọng gì nhiều rằng điều này có thể lừa dối được Dương Tú, chỉ coi nó như một cái cớ để nàng có lí do chấp nhận chuyện này, không tới mức bài xích mà tát hắn như hôm qua.
Cho nên, sau đó mặc cho Dương Tú nhất quyết không nghe, Bùi Lương vẫn trực tiếp vác nàng lên vai, đem tới trước mặt của Mạc Liên. Đối mặt với người mà mình luôn kính sợ từ nhỏ này, Dương Tú cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý với hắn.
Bùi Lương thấy vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ để thiếu nữ này ở đây, tiếp tục tu luyện điên cuồng như vậy thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bây giờ thì coi như tạm ổn, qua lần đi săn này, sau khi làm rõ mọi chuyện thì hắn sẽ nói với sư phụ một tiếng, sau đó đưa Dương Tú nhập tông, tới chỗ Quyên tỷ và Phương tỷ để ba người làm bạn, chăm sóc lẫn nhau.
Bùi Lương vừa đi vừa nghĩ, âm thầm gật đầu. Địa điểm đi săn hôm nay vốn là trọng địa của Liễu Diệp tông, trong đó đều là các loại động vật, thực vật khoáng thạch, thảo dược...
Số lượng của chúng khá nhiều, chủng loại phong phú, là nguồn tài nguyên không nhỏ, góp phần lớn trong việc duy trì cho cả tông môn vận hành đồng thời cũng là động lực phát triển gián tiếp các ngành nghề như rèn đúc, dệt may, làm mộc, y dược... cho thị trấn gần đó.
Ngoại trừ thu thập một chút tài nguyên cho sinh hoạt hàng ngày thì mỗi năm, Liễu Diệp tông quả thực cũng có tổ chức thí luyện cho các đệ tử mới nhập môn đi vào trong săn bắn dã thú, sinh tồn dã ngoại. Bùi Lương cũng đã từng tới đây không ít lần nên đoàn người ban đầu cũng không gặp bất kì trở ngại nào.
Đảo mắt cho tới buổi trưa, bọn họ đã tiến dần vào sâu trong khu rừng
Bầu trời âm u, ánh nắng xuyên qua kẽ lá vốn cũng không gay gắt cho lắm nhưng khi phản chiếu dưới nền tuyết trắng xóa vẫn khiến cho đôi mắt khó chịu, cùng với liên miên tuyết đọng vẫn đang bao trùm lấy khu rừng, núi non, không khỏi làm cho người trông thấy bất tri bất giác mệt mỏi, mê muội.
Bùi Lương cùng Mạc Liên đương nhiên không có vấn đề gì còn Dương Tú thì đúng là choáng váng không thôi nhưng nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng cảm giác này.
Bùi Lương vẫn luôn âm thầm quan sát Dương Tú nên rất nhanh phát hiện ra tình trạng của nàng nhưng sợ động chạm tới lòng tự trọng của thiếu nữ cứng đầu, quật cường này nên cũng không dám chiếu cố nàng quá mức, chỉ thỉnh thoảng đề nghị mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Mạc Liên thì từ đầu đến giờ vẫn chẳng nói được mấy câu, chỉ lẳng lặng đi về phía trước, cũng không biết nàng đang nghĩ gì trong đầu. Ba người lúc này cũng đã dừng chân dưới một tán cây, lấy ra chút quả dại nhỏ cùng một số đồ ăn, thức uống đã chuẩn bị sẵn từ trước mà nhấm nháp.
Bỗng nhiên, một tiếng động kỳ quái theo gió xoáy mà lướt qua. Bùi Lương vì biết hôm nay sẽ có chuyện không tầm thường xảy ra, vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác nên không khỏi phản ứng lại.
Hắn cấp tốc phán đoán phương hướng, lấy xuống trường cung ở trên lưng, lại nhanh chóng rút ra hai mũi tên trong bao đựng ở bên cạnh, giương lên, nhắm nửa con mắt, dừng lại trong chốc lát liền bắn ra hai đạo xé gió về phía âm thanh đó.
- Grào!
Một tiếng dã thú rên rỉ, trầm thấp vang lên, lấy kinh nghiệm của hắn cũng nhanh chóng đoán ra được đó là thứ gì nên Bùi Lương không khỏi lên tiếng :
- Các ngươi đợi ở đây, để ta qua đó xem sao!
- Ngươi chú ý cẩn thận!
Dương Tú vốn đang nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói của hắn theo bản năng mà nói một tiếng rồi lại không hiểu sao có chút đỏ mặt. Bùi Lương thoắt cái đã ra xa một đoạn nên cũng không để ý cho lắm.
Đi qua hai cây đại thụ, tiến vào bụi rậm, hắn đảo mắt tìm kiếm liền thấy thứ đó đang nằm dưới một gốc cây, máu chảy thành dòng, trên thân vẫn còn hai mũi tên. Hắn nhanh chóng tiến lại gần, lấy ra dao nhỏ trong túi áo, cúi xuống, thuần thục rạch bụng nó, loại bỏ nội tạng, lấy ra các loại thịt sau đó là bộ lông, móng vuốt, răng nanh...
Không được bao lâu, khi Bùi Lương chuẩn bị rời đi, hắn bỗng dưng nghe được một tiếng tru đầy thê lương, u oán, thậm chí mang theo một chút cô độc để cho người nghe thấy mà giật mình. Trông thấy thứ xuất hiện sau đó cũng khiến cho Bùi Lương nghiêm túc hẳn lên
"Có vẻ như con sói kia bị lạc đàn"
Bùi Lương nhìn nhìn bầy sói trước mặt, không khỏi thầm nghĩ.
Chúng nhẹ nhàng gào rú khi thấy đồng bạn c·hết thảm nhưng bước đi vẫn vô cùng từ tốn, chậm rãi, tùy ý tiến lên. Quan sát kỹ có thể cảm thấy bầy sói vẫn luôn âm thầm duy trì đội hình, trước sau như một. Một khi có bất kì con sói nào trong bầy bị công kích thì đám còn lại đều có thể trợ giúp ngay lập tức, cảm giác có phần giống với đám sơn tặc nhưng hung hãn và khát máu hơn.
Chỉ là sau lưng vẫn còn có Mạc Liên và Dương Tú đang chờ...
Bùi Lương cũng không muốn kinh động tới hai nàng nên hắn nhanh chóng quyết định sẽ g·iết c·hết đám này trong thời gian ngắn nhất.
Nghĩ là làm, Bùi Lương liền giương cung lên, trong nháy mắt, một tiễn xé gió đã bắn về phía con sói đầu tiên bên trái. Chờ đàn sói kịp phản ứng lại thì mũi tên đã chuẩn xác ghim vào giữa trán con sói đó khiến nó run rẩy một cái liền ngã xuống.
Ba con sói bên cạnh thấy vậy không khỏi thét gào đầy phẫn nộ, không đến một hơi thở, chúng liền hướng về đầu nguồn mũi tên là Bùi Lương mà nhào lên t·ấn c·ông.
Bùi Lương bình thản rút ra Liễu Diệp đao bên hông, vung lên chém khiến thân hình con sói đầu tiên vồ tới gần mình chia thành hai nửa, máu văng tung tóe. Trông thấy con kế lao đến, hắn nhẹ nhàng xoay cổ tay, lưỡi đao lại lướt qua cổ nó khiến cái đầu bay lên cao cao, lượn tròn rồi rớt xuống mặt tuyết.
Con sói cuối cùng nhìn thấy đồng bọn liên tiếp g·ặp n·ạn không khỏi sợ hãi quay người, vung móng vuốt bỏ trốn. Bùi Lương căn bản không cho nó cơ hội chạy trốn, lần nữa giương cung, rút ra một mũi tên khác, dự đoán phương hướng mà con sói chạy đi, cấp tốc bắn ra.
Một tiếng sói tru lên đầy đau đớn, nó cũng từ từ ngã xuống trong vũng máu. Bùi Lương g·iết c·hết mấy con sói vẻn vẹn chỉ trong vài khoảnh khắc nhưng điều này cũng không khiến đám sói còn lại sợ hãi, ngược lại kích thích thú tính của chúng...
Bầy sói bắt đầu điên cuồng gầm gừ, giương nanh múa vuốt xồ tới, bắt đầu tầng tầng lớp lớp t·ấn c·ông còn Bùi Lương thì vẫn đứng yên tại chỗ, tựa hồ chẳng hề để ý tới chúng chút nào. Thấy một con sói nhào tới, trong giây lát, hắn liền nhắm vào cái cằm của nó, vung chân đá mạnh một phát khiến nó bay ngược lại ra ngoài, xoay vòng vòng, răng môi lẫn lộn.
Con khác lao lên, Bùi Lương thuận thế rút ra đao bổ củi đầu tròn chém ngang hông nó, máu bắn tung toé. Tiếp đó, hắn lắc mình tránh né một con sói vồ tới rồi chém xuống một đao từ trên xuống khiến đầu nó nứt toác, óc văng ra bốn phía.
Lại ngừng thân, ổn định hai chân, bổ ngang, chém dọc, đâm thẳng, xiên chéo...
Bùi Lương tay cầm song đao lần lượt g·iết c·hết tất cả những sinh vật dám tới gần mình. Đây đều là những thứ mà Bùi Lương dần dần tổng hợp hình thành trong vô số lần chiến đấu, không câu nệ tại chiêu số, nhìn qua có phần đơn giản nhưng hung ác, tàn nhẫn thậm chí có chút vô tình.
Từng t·hi t·hể không nguyên vẹn của bầy sói dần dần lấp kín mặt tuyết. Tử vong tàn khốc để cho đàn sói không thể không dừng lại.
- Grùhhh!
Một tiếng sói tru từ phía sau vang lên từ một con sói to lớn, có vẻ như là đầu đàn của bầy sói. Cả đám nghe vậy thì không khỏi rên ư ử, liếc nhìn Bùi Lương một chút rồi cụp đuôi rút lui.
Lúc này, Bùi Lương cũng khẽ thở ra một hơi rồi nhẹ nhàng vẩy vẩy chỗ máu còn sót lại trên lưỡi đao. Trên người thì hơi phiền toái vì dù đã cẩn thận nhưng vẫn có không ít máu văng tung toé lên quần áo của hắn.
Tràng cảnh xung quanh bây giờ rất huyết tinh, chất đầy nội tạng, xác sói c·hết vương vãi khắp nơi nên hắn cũng không muốn hai người Mạc Liên phải trông thấy cảnh tượng tàn khốc này.
Bùi Lương nghĩ nghĩ một chút liền quay người trở về...