Chương 11 : Trò chuyện
Cũng may, trong năm năm này, Bùi Lương sớm đã quen với việc Quyên tỷ, Phương tỷ ở bên cạnh trò chuyện mọi thứ từ trên trời dưới đất cùng các thể loại trêu đùa nên cũng không quá lúng túng mà vẫn có thể từ từ giảng giải từng vấn đề cho các nàng.
Trò chuyện gần nửa ngày, Bùi Lương chợt nhớ tới Dương Tú, không khỏi lên tiếng hỏi :
- Phải rồi, ta quên mất, các ngươi có biết Dương Tú ở đâu không? Ta muốn gặp mặt nàng một chút...
Một thiếu nữ nghe vậy liền ngây thơ chỉ tay về phía trước, nói :
- Sư huynh, sư tỷ đang ở trong kia!
Bùi Lương nhìn theo hướng đó, hắn nhanh chóng hiểu được nơi ấy là ở đâu.
Đó là thác nước ở đằng xa hay chính xác hơn là một hang động nhỏ dưới đấy. Đây cũng là nơi mà năm ấy Lưu Hiên đã vô tình phát hiện ra được.
Trong đó rất thoáng mát, tên nhóc ấy còn coi đó như địa bàn bất khả x·âm p·hạm của mình, tối đến đi ngủ còn từng mang chăn vào nằm nhưng nghe tiếng gió đêm thổi qua vách đá liền không khỏi sợ hãi mà chạy đi...
- Sư tỷ nói không được quấy rầy nàng lúc tu luyện, cho nên, Bùi sư huynh...
- Không sao, cứ để ta ở bên cạnh đợi một lát vậy!
Bùi Lương khẽ nói rồi từ từ đi đến bên cạnh thác nước, ngồi xuống một tảng đá, theo thói quen mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, xếp bằng tu luyện. Hắn chăm chú cảm nhận Tiểu Cẩu Cẩu trong thể nội.
Theo năm năm tu luyện ròng rã, bây giờ nó đã danh xứng kì thực để mà gọi là Đại Cẩu Cẩu .Chỉ là hơn nửa năm trước, hắn phát hiện Cẩu Cẩu cũng không lớn lên nữa, mặc cho hắn ngồi vận dụng khẩu quyết để tu luyện bao lâu đều không có gì tiến triển, dường như đã đạt tới cực hạn.
Khẩu quyết, sư phụ....
Bùi Lương vô ý thức nghĩ tới dược viên ở hậu sơn, nghĩ tới thân ảnh của nam nhân đó, nghĩ tới lời nói dối kia cùng thái độ của Mạc Liên...
Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào? Sư phụ và Mạc Liên đang che giấu chuyện gì? Ta phải làm gì bây giờ?
Vô số suy nghĩ lướt qua trong trí óc khiến Bùi Lương không khỏi có chút mê man...
Không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ mở mắt ra. Bùi Lương đã cảm nhận được có người bước ra khỏi thác nước, tới gần mình nên liền đứng dậy, khẽ phủi tuyết đọng trên quần áo từ nãy đến giờ rồi đi đến bên người đó.
Khuôn mặt hốc hác, làn da tái nhợt, xanh xao, tiều tụy... Khác với hắn, bây giờ Dương Tú gầy với ốm yếu đi nhiều lắm...
- Ngươi trở về rồi?
- Ừ, ta muốn qua thăm mọi người một chút...
Dương Tú cố nở nụ cười, gượng gạo lên tiếng, Bùi Lương thì khẽ thở dài.
Hắn cảm nhận được nàng cũng không có Tiểu Cẩu Cẩu trong người...
Đã từng trải qua hoàn cảnh này nên Bùi Lương rất nhanh đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Năm năm này, ắt hẳn nàng đã phải chịu nhiều áp lực cùng khổ sở lắm...
Bùi Lương chăm chú nhìn Dương Tú, chân thành nói :
- Ngươi không cần phải như vậy, để ta nói với sư phụ một tiếng rồi đưa ngươi tới Liễu Diệp tông...
Dương Tú nghe hắn nói vậy thì chỉ mím môi, cúi đầu, trầm mặc.
Mặc dù đã cực lực khắc chế nhưng Bùi Lương vẫn thấy bờ vai nàng đang khẽ run rẩy, chỉ là Dương Tú chưa trả lời, hắn cũng không biết phải nói gì tiếp.
- Ngươi cúi xuống đây...
Bùi Lương có chút nghi hoặc nhìn Dương Tú nhưng vẫn thành thật hạ thấp đầu gối, cúi người xuống.
- Bốp!
Cảm giác nóng rát vừa lạ vừa quen bất ngờ xuất hiện trên mặt khiến hắn không khỏi ngẩn người trong giây lát. Bàn tay của Dương Tú vẫn đang giơ lên, hai mắt nàng ươn ướt, phiếm hồng, nghẹn ngào nói:
- Đừng có thương hại ta!
- Ta, ta...Ý ta không phải như vậy...
BùI Lương phản ứng lại liền vội vàng đáp. Hắn muốn nói rằng mọi chuyện không phải như nàng nghĩ, rằng cũng không cần phải tu luyện ra Tiểu Cẩu Cẩu mới có thể gia nhập Liễu Diệp tông nhưng bóng lưng của Dương Tú đã đi xa, khuất dần sau gió tuyết.
Bùi Lương liền đuổi theo nàng, đi tới trước Thính Vũ Hiên, muốn bước vào trong.
Chỉ là mấy thiếu nữ kia không biết từ khi nào đã đứng dàn hàng ngang trước cửa, chặn hắn lại, lớn tiếng nói :
- Không cho Bùi sư huynh vào! Sư huynh là người xấu, làm sư tỷ khóc thương tâm như vậy, chúng ta không cho huynh vào đâu!
- Phải, Dương sư tỷ tốt như vậy mà sư huynh còn trêu chọc nàng!
Một cô bé trong đó nói xong còn vung tay nhỏ lên, đánh vào người hắn một cái. Bùi Lương thấy vậy không khỏi có chút buồn cười lại cảm thấy ấm áp lạ thường :
- Là lỗi của ta, do ta không tốt, nhờ các ngươi thay ta chăm sóc cho nàng vậy!
Hắn dừng lại ngắm nhìn Thính Vũ Hiên một chút rồi mới rời đi.
Ngoài trời lạnh, tuyết vẫn rơi rơi nhưng trong lòng người thiếu niên bất tri bất giác cũng không còn cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa...
....
Trần Ninh Chính quay người trở lại dược viên. Dược viên ở hậu sơn có xây một nhà tranh, đi vào sẽ thấy hai bên trái phải đều có một căn phòng nhỏ.
Một gian thì làm nhà kho, để một vài tạp vật đơn giản, gian còn lại thì chứa đầy các loại thực vật, thảo dược, được đánh dấu, phân loại, cất giữ rất cẩn thận trong tủ, lấp kín hai mặt tường.
Hắn đi vào trong nhà tranh, từ từ ngồi xuống, bắt đầu tĩnh tọa ở trên bồ đoàn. Trong nháy mắt, tràng cảnh hoán đổi, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở trên triền núi, phiêu du giữa không trung, lẳng lặng quan sát một hạp cốc trắng xóa, rộng lớn vô ngần trong hẻm núi.
Sau đó, theo một hồi gió lớn cuốn lên, một lão nhân từ sâu trong mây mù chậm rãi đi tới, không một tiếng động đi tới bên cạnh Trần Ninh Chính. Hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, giống như là ngay từ đầu vốn dĩ vẫn đang đợi người này tới.
Lão nhân thong thả nói :
- Rõ ràng là một khung cảnh điêu tàn, vắng vẻ nhưng sâu bên trong, sinh cơ vẫn âm thầm nở rộ, tràn đầy sức sống...
Trần Ninh Chính gật gật đầu:
- Thế gian do thiên hạ mẫu tạo ra vốn tuyệt diệu như vậy!
Lão nhân nghe hắn nói, không khỏi cười cười :
- Thế nhân đạp lên đạo lộ, lí do có hàng ngàn hàng vạn đều không nằm ngoài tư lợi ích kỉ của bản thân, lại chỉ có mình ngươi là kỳ lạ như vậy...
Trần Ninh Chính cau mày :
- Đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi tới nhìn nàng...
Lão nhân liếc nhìn hắn, tùy ý đáp :
- Ta phải đến xem nếu sự thành thì ngươi có nỡ nhẫn tâm ra tay với nha đầu đó được hay không?
Trần Ninh Chính chăm chú nhìn lão, nghiêm túc hỏi :
- Ngươi thực sự quyết tuyệt như vậy? Dù sao đó cũng là nữ nhi của ngươi...
Lão nhân nghe vậy chỉ trầm ngâm trong thoáng chốc :
- Ta đã nói, trong thiên hạ này cũng chỉ có mình Trần Ninh Chính ngươi là xứng đáng để cho ta lao tâm khổ tứ như vậy...
- Thế nhưng, nếu nó có thể nhờ vào lần này mà nhập đạo rồi triệt để thoát thai hoán cốt, không còn yếu đuối, nhu nhược như hiện nay thì ta cũng sẽ rất vui lòng nhìn nó tự sống một cuộc đời mà chính bản thân mong muốn...
Lão nhân vừa nói vừa ngước mắt nhìn trời đất trắng xóa, khuôn mặt tràn đầy suy tư :
- Chỉ là, thiên hạ mẫu cho dù có ưu ái nhưng chung quy vẫn rất công bằng với tất cả mọi thứ... Đạo thể tuyệt thế hay phế vật vô dụng cũng chẳng có mấy khác biệt...
- Bí pháp này của Minh Nguyệt Cung cũng chỉ có thể tăng thêm một tia hi vọng nhỏ nhoi... Có lẽ, cũng chỉ có thể trông chờ vào Hồng Trần Đạo hư vô phiêu miểu...
Rồi như nghĩ đến điều gì, lão nhân lại đột nhiên vuốt vuốt râu, thần sắc tràn đầy hứng thú :
- Ở Nhân Gian Giới mà tiểu tử kia vẫn tự mình tu luyện được tới Nạp Khí đỉnh phong, chưa kể tới trên người của hắn cũng đã mơ hồ xuất hiện bóng dáng của đao ý nữa... Nhân quả của chúng ta quả thực đã dính dáng tới một tên Đạo Tử không tầm thường!
- Hồng Trần mờ mịt, có tư chất là một chuyện, không có cơ duyên thì muốn thành Đạo Tử cũng không phải chuyện dễ dàng...
- Ha ha, hắn không thành Đạo Tử thì khắp Nhân Gian Giới này cũng chẳng có ai xứng làm Đạo Tử nữa!
Lão nhân thấy thế thì cười phá lên rồi lại đột ngột quay mặt lại, trầm giọng nói :
- Trần Ninh Chính! Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa! Cũng chính vì như vậy mà đạo căn của ngươi mới ra nông nỗi này đấy! Đừng để nữ nhi của ta hi sinh vô ích!
Trần Ninh Chính nghe lão nhân gằn giọng từng chữ như vậy thì không khỏi trầm mặc. Tiếp đó, không biết nghĩ gì, hắn liền từ từ nhắm mắt lại, cảnh tượng nháy mắt thoáng qua, biến mất tại chỗ.
Lão nhân thấy hắn rời đi thì chỉ lẩm bẩm :
- Quả nhiên, ngươi vẫn đủ nhẫn tâm, không để mấy thứ nữ nhi tình trường che mờ đạo tâm của mình...
Nói rồi lão cũng khẽ lắc người một cái, dần dần bay theo gió, tiêu thất giữa hư không.
Trần Ninh Chính trở lại phòng, mùi thơm ngào ngạt trong nhà cũng dần dần tan đi, ánh sáng lung linh tỏa ra trên người hắn cũng thu liễm hết, không còn chút gì...