Trong lúc ở chỗ này, hắn cũng không được giúp đỡ gì cả, thứ duy nhất mà hắn nhận được chính là biết được hai người mới tới này mắc bệnh gì.
Ông lão kia mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, còn mắt kính thì mắc chứng tâm thần phân liệt, cũng không có gì hiếm lạ cả.
Khi mọi người xung quanh lần lượt đứng lên mang theo ghế rời đi, Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, buổi sáng tra tấn con người này cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Ngay khi hắn đang chuẩn bị đến căng tin ăn cơm trưa cùng những người khác, một người đàn ông thật thà phúc hậu bước về phía hắn. Đó chính là tên thiểu năng lúc trước.
“Ca ca, cho, ăn ngon.”
Trong tay hắn cầm theo một cái bánh màn thầu Vượng Tử được gói trong một cái bọc nhỏ.
Lý Hỏa Vượng đưa tay đón lấy, vừa định nói lời cảm ơn thì một bóng người ở phía bên trái liền vọt tới, lướt qua Lý Hỏa Vượng.
“Cẩn thận! Họ đến rồi! Nguy hiểm đang đến gần chúng ta."
Sau khi đối phương dán bên tai Lý Hỏa Vượng lo lắng nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Dù Lý Hỏa Vượng chỉ thấy sau ót của đối phương, nhưng hắn vẫn nhận ra tên này chính là Tiền Phúc. Lý Hỏa Vượng nhíu mày, đứng đó suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu, tiếp tục đi về phía nhà ăn.
---
Bữa trưa ở nhà ăn của bệnh viện Khanh Ninh cũng tạm được, một mặn một chay một canh, tuy là cơm tập thể nhưng cũng không quá khó nuốt.
Nhưng lúc này Lý Hỏa Vượng lại không tập trung vào việc ăn uống.
Hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy khi Tiền Phúc tiếp cận mình rồi nói những lời không đầu không đuôi kia.
Trước đây hắn cứ tưởng rằng đối phương chỉ là hứng thú nhất thời thôi, nhưng xem ra bây giờ mình đã bị tên này quấn lấy rồi. Vì đối phương đã không chịu từ bỏ ý đồ, nên bây giờ hắn đang nghĩ xem mình nên làm như thế nào để thoát khỏi người này đây.
Nơi này đều có camera giám sát, cho nên không thể giết chết hắn, thậm chí ngay cả đánh một trận hay uy hϊếp gì đó đều không được. Trong lúc đang suy nghĩ vấn đề này, hắn dùng đũa gắp một đũa rau muống đưa vào trong miệng dùng sức nhai, “xuýt~!”
Cơn đau thấu xương và mùi máu tanh lập tức lan ra trong miệng Lý Hỏa Vượng, khiến cơ bắp toàn thân hắn chợt căng thẳng. Khi hắn mở miệng, run rẩy vươn ngón tay vào lau trong miệng, trong cơn đau nhức, rất nhanh hắn đã sờ được mấy đầu kim tiêm cắm ở trong đầu lưỡi mình!
“Không sao chứ?”
Hộ công trông coi bên cạnh thấy Lý Hỏa Vượng có gì đó bất thường liền đi tới gần hắn hỏi thăm.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng rút một vài đầu kim tiêm từ trong miệng ra, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ cực kỳ hoảng sợ lập tức biết được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hô to bảo những bệnh nhân xung quanh không được ăn nữa.
Lại có người bỏ kim tiêm vào trong thức ăn của bệnh viện tâm thần. Đây là chuyện nghiêm trọng, làm không tốt thì xảy ra chuyện lớn rồi. Trong lúc nhất thời, cả bệnh viện rơi vào hỗn loạn.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra một lúc lại phát hiện ngoại trừ đồ ăn của Lý Hỏa Vượng ra thì đồ ăn của những người khác đều không có kim tiêm.
Không thể dễ dàng bỏ qua một tai nạn an toàn lớn như vậy. Viện trưởng dẫn theo một nhóm người bắt đầu điều tra từ camera giám sát, toàn bộ bệnh nhân quay trở về phòng của mình.
"Số kim tiêm này là do ai làm vậy? Theo lý mà nói, ta ở trong bệnh viện này cũng không đắc tội đến người nào cả.”
“Chẳng lẽ?”
Lý Hỏa Vương nghĩ tới Tiền Phúc trước đó nói với hắn những lời kia. Đúng lúc này, Ngô Thành một mình từ bên ngoài đi vào:
"Sao rồi, có ổn không? Lần này quả thực là do bệnh viện chúng ta không làm hết chức trách. Vì để bày tỏ lời xin lỗi, chúng ta quyết định miễn một phần viện phí cho ngươi.”
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đang ở trong phòng của mình suy nghĩ những điểm khả nghi trong chuyện này. So với nỗi đau mà kim tiêm gây ra cho mình, hắn càng cân nhắc hơn về ý nghĩa đằng sau nó.
“Còn nữa, bây giờ ngươi đã là người lớn rồi, chút chuyện nhỏ này có thể không thông báo cho mẹ ngươi được không?”
“Sao vậy, ý của ngươi là các ngươi đã tìm được hung thủ rồi?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc hỏi:
“Ừm, chuyện này là điều đương nhiên. Thủ đoạn của đối phương không thông minh lắm. Đây là video giám sát của nhà ăn.”
Ngô Thành đặt điện thoại di động trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi ngón tay ấn vào nút phát video, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhận ra là ai đã bỏ kim tiêm vào đồ ăn của mình:
"Tiền Phúc? Lại là hắn?!"
“Ừm.”
Ngô Thành cất điện thoại trở lại túi áo blouse trắng:
"Ta xem camera giám sát, gần đây hắn luôn tìm ngươi, có phải giữa các ngươi xảy ra mâu thuẫn gì không?"
“Ta với với hắn thì có mâu thuẫn gì chứ! Hiện giờ người kia đang ở đâu, ta muốn hỏi cho rõ ràng.”
Lúc này Lý Hỏa Vượng thật sự có chút tức giận. Cái tên này vì để mình tin lời nói điên khùng của hắn mà cho mình ăn kim sắt.
Nào có người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử nào uy hϊếp đến mình. Toàn bộ cái bệnh viện tâm nhần này thì người uy hϊếp lớn nhất đến mình chính là hắn!
"Nào, Tiểu Lý, tốt nhất là ngươi nên giúp chúng ta hỏi rõ Tiền Phúc xem những chiếc kim tiêm kia từ đâu mà có. Theo lý mà nói, những thứ như vậy không được mang vào bệnh viện.”
Không lâu sau, Lý Hỏa Vượng liền thấy Tiền Phúc trong chiếc áo trói trong phòng khống chế bệnh nhân mắc triệu chứng nặng.