Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 996: Tàn Khốc




Sau khi xỏ giày vào, Lý Hỏa Vượng cũng không có việc gì để làm trong phòng bệnh đơn vắng vẻ này, vì vậy hắn dứt khoát đứng dậy đi về phía phòng ăn ăn sáng.

“Tuế Tuế, ngươi có đói bụng không?”

Bữa sáng ở bệnh viện tâm thần Khang Ninh không có gì bất ngờ, bánh bao trắng muốt còn có cháo loãng.

Lý Hỏa Vượng bưng đĩa thức ăn tới ngồi ở trong góc từ từ ăn, trong lòng thầm tính toán xem bao lâu nữa thì mình có thể xuất viện. Vệ sĩ mắc chứng rối loạn lưỡng cực đã xuất viện, nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì người trong nhóm xuất viện tiếp theo chắc là mình. Khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị tiếp tục ăn sáng thì đột nhiên cảm thấy sau lưng căng thẳng. Chờ hắn quay đầu lại thì thấy Tiền Phúc mắc chứng tâm thần phân liệt đang đứng ở phía xa nhìn chằm chằm về phía mình.

Thấy Tiền Phúc chỉ đứng ở phía xa nhìn chằm chằm vào mình mà không làm gì khác, Lý Hỏa Vượng cũng lười để ý đến hắn, tiếp tục ăn bữa sáng của mình.

Sống trong bệnh viện tâm thần, gặp phải những chuyện như thế này là chuyện khó tránh khỏi, cứ thả lỏng tinh thần là được.

Khắp nơi đều có camera giám sát, phỏng chừng tên này cũng không dám làm chuyện khác thường.

Còn những chuyện mà trước đây hắn nói qua, Lý Hỏa Vượng sớm không còn để ở trong lòng nữa rồi. Dù sao sẽ không có người nào cẩn thận suy nghĩa xem lời nói của một bệnh nhân tâm thần không quen biết có ý gì.

Sau bữa sáng, người chung phòng bệnh lại bắt đầu vây quanh thành một vòng, Lý Hỏa Vượng thật sự cảm thấy làm như vậy sẽ không có tác dụng gì cả.

Dựa vào sự khích lệ lẫn nhau là có thể trị khỏi bệnh tâm thần, vậy còn cần ngày ngày uống thuốc làm gì.

Chiếc ghế nhựa ở góc trên bên trái của Lý Hỏa Vượng đã trống, Lý Hỏa Vượng cũng không ngạc nhiên lắm vì vệ sĩ đã từng nói với hắn rằng đối phương sắp xuất viện rồi.

Nhưng băng ghế của Vương Vọng Tô, người mắc chứng tâm thần phân liệt cũng trống không. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút nghi ngờ.

"Sao chị Vương cũng đi rồi? Bệnh của nàng khỏi rồi sao?"

Lý Hỏa Vượng hỏi cô gái mắc chứng uất ức bên cạnh.

Sắc mặt của Triệu Đình có chút kém, lắc đầu:

"Không, nàng chưa khỏi bệnh, chỉ là chồng của nàng không chuyển tiền vào tài khoản bệnh viện cho nên nàng bị mời ra ngoài rồi."

"Ta ở cùng phòng bệnh với nàng. Thật ra chị Vương rất muốn ở lại tiếp vì bệnh tình của nàng đang dần tốt lên, nhưng bác sĩ nói bệnh viện không làm từ thiện, không có tiền thì không chữa được.”

Không thể chờ đợi được, điên cuồng chạy ra ngoài.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi. Người bên ngoài vẫn luôn cho rằng chỉ cần cửa lớn mở ra thì bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần chắc chắn sẽ xông ra khỏi bệnh viện. Nhưng là thực tế lại không phải như vậy, chỉ cần bệnh nhân tâm thần có mạch suy nghĩ hơi bình thường một chút, hắn biết bản thân bị bệnh thì hắn cũng muốn mình được chữa khỏi hoàn toàn.

Thậm chí có trường hợp không muốn gia đình biết, tự mình mang theo quần áo, một thân một mình tới bệnh viện tâm thần. Những bệnh nhân có hành vi cử chỉ hoàn toàn không khống chế được bị hộ công cưỡng ép kéo vào bệnh viện, chỉ xuất hiện trong phim truyền hình

Bệnh nhân tâm thần cũng là con người, không khác gì những bệnh nhân bị bệnh khác, chỉ khác vị trí phát bệnh mà thôi.

Mà so với việc bỏ trốn, họ càng cam tâm tình nguyện ở trong bệnh viện tâm thần chữa khỏi bệnh, khôi phục thành người bình thường, khỏe mạnh đi ra ngoài.

Nhưng mà, hiện thực tàn khốc, bệnh viện cũng cần phải kiếm tiền, đặc biệt là bệnh viện tư nhân, nếu không có tiền, cho dù bác sĩ biết tình trạng của bệnh nhân không khả quan cũng sẽ nhẫn tâm mời ra ngoài.

Không có tiền thì không chữa được bệnh, có bệnh thì không kiếm được tiền, rất nhiều người sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn vô tận này, nhìn bệnh tình của mình dần dần chuyển biến xấu, cuối cùng hoàn toàn biến thành một người tàn tật hoặc là một người điên.

Để tránh tăng thêm gánh nặng tâm lý cho người bệnh mắc chứng uất ức này, Lý Hỏa Vượng an ủi người bên cạnh:

“Bệnh tình của chị Vương không tệ, hơn nữa bệnh tâm thần phân liệt của nàng chỉ ở mức nhẹ thôi, chỉ cần nàng kiên trì uống thuốc thì nhất định sẽ ổn định lại, ngươi đừng lo lắng cho nàng quá.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lý Hỏa Vượng thấy Ngô Thành dẫn theo hai bệnh nhân mới đang đi về phía mình.

Một trong số họ là đại bối đầu mắt kính hôm nay đứng ở trước cửa của mình, một người khác chính là một ông lão gầy nhom:

“Chào buổi sáng, nhóm của chúng ta ít đi hai người cho nên hôm nay thêm hai người mới vào. Vị lớn tuổi này là Nguyên Hòa Bình, còn anh trai này là Vương Cương, mọi người vỗ tay chào mừng hai người họ nào.”

Trong tiếng vỗ tay lác đác của những người khác, Lý Hỏa Vượng vẫn không nhúc nhích, trong đầu hắn đang nghĩ xem nên dùng cách gì để vượt qua khoảng thời gian nhàm chán này đây.

Hai người vừa ngồi xuống, Lý Hỏa Vượng liền thấy mắt kính đang quan sát mình. Lúc mình nhìn hắn thì người này lại vội vàng tránh mắt đi.

"Được rồi, vậy thì hai người giới thiệu bản thân trước đi?"

Trong sự giày vò mà Lý Hỏa Vượng cảm nhận được, thời gian trôi qua từng chút một tựa như đã qua cả năm, hội giúp nhau dài đằng đẵng này cuối cùng cũng kết thúc.