Bước trên sàn nhà mềm mại, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn khuôn mặt kích động của Tiền Phúc:
"Tại sao ngươi lại làm vậy? Ta đắc tội ngươi ở chỗ nào?”
Nghe vậy, Tiền Phúc kích động hét lên:
"Không! Không phải ta muốn hại ngươi! Là họ! Chòm sao Sư Tử, người ngoài hành tinh!"
Hộ công bên cạnh nghe thấy vậy, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc nói:
"Camera cũng đã quay lại được rồi!! Không phải ngươi thì còn có thể là ai! Nói! Rốt cuộc ngươi đã lấy số kim tiêm kia ở đâu!”
Tuy nhiên, Tiền Phúc không hề nhìn hắn mà ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng:
"Đừng tin họ! Những hình ảnh trên camera giám sát kia đã được chỉnh sửa từ lâu rồi! Khoa học kỹ thuật của họ rất mạnh! Có thể chỉnh sửa được! Không phải ta! Thực sự không phải ta!"
“Ngươi biết vì sao họ lại làm như vậy không? Bởi vì họ đang chia rẽ chúng ta! Họ muốn chúng ta tự giết hại lẫn nhau! Sau đó họ mới có thể đánh bại từng người một!!”
"Họ đã lẻn vào. Họ giống như những con thằn lằn người lặng yên không một tiếng động thay thế người của chúng ta!”
Nhìn bộ dạng của đối phương, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bản thân thực sự điên rồi. Thế mà hắn lại nói lý lẽ với một người điên:
“Bỏ đi, ta không hỏi nữa. Vẫn nên nhốt tên này ở đây đi, đừng thả ra ngoài hại người khác.”
Lý Hỏa Vượng nói với Ngô Thành ở bên cạnh xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lý Hỏa Vượng, Tiền Phúc kích động kêu lên:
"Tiểu Lý! Ngươi hiểu ý của ta không? Ngươi hiểu không? Người khác sẽ không hiểu! Chỉ có ngươi mới hiểu được!"
“Người ngoài hành tinh chòm sao Sư Tử đã xuống rồi! Nguy hiểm đang đến gần, cứ trốn tránh mãi cũng không thể giải quyết được vấn đề! Chúng ta nhất định phải tấn công trước! ”
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý người này, đi về phía phòng ngủ của mình.
Nếu tên này đã bị nhốt lại, chắc là khoảng thời gian tiếp theo hắn có thể yên ổn hơn rồi. Lý Hỏa Vượng thật sự không muốn lại có thêm chuyện gì xảy ra nữa. Hắn chỉ muốn an ổn chờ xuất viện, dùng thân phận người bình thường đi ra khỏi nơi này thôi.
Cơm trưa ăn được một nửa còn chưa xong, dường như để vỗ về Lý Hỏa Vượng, Ngô Thành còn chu đáo đặt cho hắn một phần vịt quay.
Dùng một ít hành lá và dưa leo thái mỏng, khều một ít tương ngọt, phết lên bánh lá sen, rồi cho vài lát vịt quay lên trên, cuối cùng là cuộn bánh lá sen lại rồi cho vào miệng cắn một miếng.
Không thể không nói, ăn quen đồ ăn ở trong viện rồi, bỗng nhiên được ăn đồ ăn ngoài, mùi vị thực sự rất ngon.
Tuy nhiên, khi Lý Hỏa Vượng đang thưởng thức món ngon này một mình, đột nhiên hắn cảm giác được một ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ bắn vào.
Hắn đột ngột quay đầu nhìn sang, nhưng lại không thấy ai cả:
"Có người theo dõi ta sao!?”
Lông mày của Lý Hỏa Vượng dần nhíu lại.
Vài phút sau, khi hai người bên ngoài cẩn thận thò đầu ra lần nữa, lại vừa vặn đối mặt với Lý Hỏa Vượng đang canh giữ nơi cửa sổ.
Họ giật mình, vội vàng lùi ra sau mấy bước.
Lý Hỏa Vượng biết hai người này, họ chính là hai người mới đến, mắt kính tên là Vương Cương còn ông lão tên là Nguyên Hòa Bình!
Thấy khuôn mặt bất thiện của Lý Hỏa Vượng nhìn họ, mắt kính giận dữ bất bình dẫn theo ông lão rời đi:
“Thật là bất công, tại sao hắn lại có thể ăn vịt quay chứ?”
"Này, đi thôi, đừng nhiều chuyện nữa, có lẽ hắn có quan hệ với bệnh viện đấy."
“Cũng có thể, vì cà lăm, bệnh viện tâm thần lại còn chạy quan hệ, làm đặc quyền.”
---
Trận phong ba của bệnh viện Khang Ninh nhanh chóng qua đi. Tiền Phúc bị nhốt lại, trong một khoảng thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng cũng không ăn phải cây kim nữa. Nhưng việc này cũng vô hình chung chứng minh, cây kim trong khay cơm trước đó là do hắn bỏ vào.
Ăn cơm, uống thuốc, xem tivi, câu lạc bộ hỗ trợ lẫn nhau, tư vấn tâm lý, cho ra ngoài đi dạo, ngủ nghỉ, đây gần như là toàn bộ hạng mục lựa chọn của bệnh viện tâm thần rồi.
Chớp mắt đã hai tháng trôi qua, ngoại trừ hơi nhàm chán, tất cả đều bình thường.
Trong thời gian đó, mẹ của hắn và Dương Na đều đến thăm hắn, sau khi được biết hắn thực sự không còn phát bệnh nữa, họ đều vui mừng.
Buổi chiều của một ngày, Lý Hỏa Vượng ngồi trong phòng bệnh, yên lặng đợi bát mì đang ngâm bên cạnh chín mềm.
Đương nhiên bệnh viên tâm thần sẽ không cung cấp mì thịt bò kho, đây chỉ là hắn nhắc đến trong lần Dương Na đến thăm trước đó. Đợi khi họ đến thăm lần thứ hai, thì mang cho hắn một thùng tới.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đợi ba phút rồi mở nắp, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa:
“Dịch Đông Lai, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
“Ta còn rất nhiều việc, ta chỉ là bác sĩ chính trước đây của ngươi, chứ không phải bảo mẫu thân cận của ngươi. Huống hồ, ta thường xuyên liên lạc với sư đệ Ngô, ta luôn tìm hiểu tình hình của ngươi. Xem ra ngươi hồi phục rất tốt.”
Dịch Đông Lai ngồi bên giường, nhìn Lý Hỏa Vượng dụng thìa gấp ăn mì tôm.
“Cũng ổn, đã đến ba tháng rồi, nên thích ứng cũng đã thích ứng.”
Lý Hỏa Vượng uống một ngụm canh.
“Trước đó trong điện thoại, ta nghe ngươi rất sốt ruột, bây giờ thế nào, không sốt ruột nữa hả?”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nuốt mì trong miệng, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hơi do dự nói:
“Nói thế nào nhỉ, cùng với thời gian trôi, những ký ức đó đang trở nên mơ hồ, bây giờ ta cũng không làm rõ được, đó rốt cuộc là do ta ảo tưởng hay là chuyện xảy ra thực sự.”