"Vu Nhi Thần đang lợi dụng năng lực của hắn để làm mưa làm gió ở chỗ này! Ngươi cũng là Ti Mệnh, đừng chỉ đứng ở đó nói mấy lời nói nhảm nữa, mau làm cái gì đi!”
"Ta làm rồi, ta chịu ảnh hưởng rồi đó.”
"Ngươi làm cái gì! Ta từ lâu đã phái người đi đuổi giết Pháp Giáo, hơn nữa ta còn nói cho Tâm Bàn của ta biết những Pháp Giáo này chỉ là cái vỏ bọc. Lần này họ định bắt giặc phải bắt vua trước, mục tiêu là thành Thượng Kinh.”
"Cái gì?! Mục tiêu của họ là Cao Chí Kiên?”
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng đột nhiên co rút lại cực nhỏ, hắn cũng không còn để ý đến Quý Tai nữa mà chạy về phía ngựa của mình.
Trong lúc đi đường, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng sử dụng phương thức liên lạc của Liễu Tông Nguyên để đối phương nhanh chóng truyền tin tức này đi thành Thượng Kinh.
Lý Hỏa Vượng rời đi, nhưng hình ảnh phản chiếu lắc lư trong nước thì không. Hắn cứ đứng đó nhìn Lý Hỏa Vượng dần dần đi xa.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt hắn lại xuất hiện một tia hoảng hốt, tựa như nhớ lại cái gì đó.
Khi Lý Hỏa Vượng thông qua Liễu Tông Nguyên truyền tin tức đi chưa được bao lâu, thành Thượng Kinh bên kia rất nhanh đã liên lạc với Lý Hỏa Vượng.
“Nhĩ đại nhân, bệ hạ đã biết rồi, bảo ngươi không cần lo lắng, hắn sẽ xử lý ổn thỏa.”
Một con quạ đen một chân đứng ở trên đầu ngựa của Lý Hỏa Vượng, khàn giọng nói với hắn.
“Đừng nói bệ hạ nữa, Ti Thiên Giám biết tin tức này chưa?”
Lý Hỏa Vượng tiếp tục hỏi con quạ đen. Cao Chí Kiên nói rằng sự việc đã được xử lý ổn thỏa, nhưng Lý Hỏa Vượng thật sự không thể yên tâm được. Dù sao đối phương cũng chỉ mới lên ngôi hoàng đế chưa đầy nửa năm, rốt cuộc Cao Chí Kiên đang nắm giữ bao nhiêu quyền lực trong triều đình vẫn là một ẩn số.
“Biết rồi, quốc sư và Ti Thiên Giám đại nhân đều biết hết rồi. Nhất định họ sẽ đề phòng.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương muốn điệu hổ ly sơn, sợ nhất là đi theo cách của đối phương. Nếu mình nói toàn bộ dự định của đối phương cho người của mình biết vậy thì kế hoạch của đối phương cũng coi như là bị thất bại một nửa rồi.
Trở thành Tâm Bàn của Quý Tai lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên đối phương giúp đỡ mình.
"Ngươi nói với họ, để họ phòng bị nghiêm ngặt. Vì để đề phòng vạn nhất, bây giờ ta sẽ đuổi theo hướng bên kia!”
Không ngờ khi con quạ đen nghe vậy liền lập tức trả lời lại:
“Không cần đâu. Mời Nhĩ đại nhân về cho. Giám Thiên Ti tuyệt đối sẽ không để tình huống lần trước xảy ra một lần nữa đâu.”
“Ngươi biết cái rắm, cút đi!”
Lý Hỏa Vượng vươn tay đuổi nó ra khỏi đầu ngựa, thúc ngựa chạy về phía Thượng Kinh.
Nếu như hắn đã biết được mục đích của cấp cao Pháp Giáo từ chỗ Quý Tai thì dĩ nhiên hắn phải đi trấn giữ mới có thể yên tâm được. Lúc này, việc bảo vệ Cao Chí Kiên càng quan trọng hơn nhiều so với việc thu dọn Pháp Giáo rải rác xung quanh.
Cho dù lần này có khả năng là một chuyến tay không thì hắn cũng nhất định phải đi một chuyến. Đại Lương tuyệt đối không thể trở thành giống như Đại Tề được.
Ở Đại Tề bên kia, cứ mười dân bị nạn thì có chưa đến một người có thể đến Đại Lương. Nếu Đại Lương không còn thì sẽ không còn nơi nào để đi nữa:
“Nhĩ đại nhân, thật sự không cần đâu, mời ngươi trở về đi, mời trở về đi.”
Con quạ đen một chân kia cũng không có rời đi, ngược lại bay vòng vòng trên không trung, hết lần này đến lần khác kêu gọi Lý Hỏa Vượng.
“Phiền thật đấy! Cút đi!”
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường bệnh hét lên với giọng nói bên ngoài cửa sổ, nhưng giọng nói bên ngoài vẫn không biến mất:
"Bệnh tâm thần là gì? Là do ai định nghĩa bệnh tâm thần, ai cho họ quyền lợi đó? Ta cảm thấy cái nhãn này sai rồi. Bệnh tâm thần không tồn tại mà là một cái nhãn giả tạo bên ngoài định nghĩa cũng giống như chính trị, kinh tế hoặc văn hóa! Đây chẳng qua là mánh khóe để duy trì trật tự xã hội hiện có mà thôi!
---
Nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, Lý Hỏa Vượng đột ngột đứng dậy, tức giận vén chăn ra, hùng hổ đi về phía cửa.
Vừa mở cửa ra, Lý Hỏa Vượng liền thấy hai người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đang dựa lưng vào tường, vừa ăn vặt vừa tranh luận về kinh sách.
Một người trong đó đeo kính gọng nhựa, xem ra là đại bối đầu văn vẻ lịch sự. Lời nói điên khùng vừa nãy mình nghe được ở trong phòng bệnh chính là từ người này mà ra. Nhưng mà Lý Hỏa Vượng lại không quan tâm nhiều như vậy. Hắn chỉ cảm thấy người mới tới này phiền quá, miệng cứ nói mãi không ngừng.
"Cút đi cho ta! Bây giờ mới có bảy giờ sáng mà cãi nhau cái gì?"
"Này~! Tiểu đồng chí này, đừng có cắt ngang lời của ta, ngươi có biết ta đang làm cái gì không? Ta chính là vì đặc thù của đoàn thể chúng ta mà tranh thủ quyền lợi cần thiết!”
Không thể không nói, một người bình thường như mình bị nhốt chung với những bệnh nhân tâm thần này thật sự là một loại cảm giác gì đó. Khi Lý Hỏa Vượng đang định nói tiếp gì đó thì đồng bạn bên cạnh thấy khóa tay trên tay Lý Hỏa Vượng liền vội vàng kéo mắt kính rời đi.
Dù đuổi người đi rồi, nhưng cơn buồn ngủ của Lý Hỏa Vượng cũng biến mất tiêu. Hắn thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng mang giày.
Tra tấn.
Cứ mãi ở cùng với những bệnh nhân không tỉnh táo này, hắn không còn sức rút lui nữa. Nếu không, bác sĩ lại cho rằng mình phát bệnh rồi, vậy thì sợ rằng ngày mình xuất viện sẽ càng ngày càng xa.