Lý Hỏa Vượng có chút tức giận nói:
“Quý Tai, ngươi cũng biết tới à."
"Ta cũng có công việc của mình. Ta chính là tương lai của ngươi, không phải bảo mẫu của ngươi."
Quý Tai nói.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ thời gian rất gấp rút, nói ngắn gọn đi. Ta không quan tâm chuyện liệu ngươi có biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra hay không, bây giờ ta cần ngươi giúp ta!”
Lý Hỏa Vượng đứng yên, cau mày nhìn chằm chằm hắn nói.
"Giúp ngươi? Tại sao?"
"Đừng nói với ta việc nước Tứ Tề bị Pháp Giáo chiếm mà một Ti Mệnh như ngươi lại không biết!”
“Ta không biết.”
Quý Tai thản nhiên nói.
"Ngươi lại nói là ngươi không biết! Tứ Tề đó! Cả nước đều bị Pháp Giáo chiếm đóng rồi! Thế lực của Vu Nhi Thần cũng đã lan ra đến mức này rồi! Ngươi còn nói không biết sao?!”
“Ngươi cũng biết ta quản lý hoang mang mà, ngươi hoang mang hơn ta nhiều cho nên xuất hiện loại tình huống này cũng là chuyện bình thường.
“Chết tiệt!”
Lý Hỏa Vượng hiếm khi chửi tục.
---
Không biết vì sao, chỉ cần nói chuyện với Quý Tai, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình không thể nào dập tắt được.
"Ta không quan tâm ngươi có biết hay không! Ta không thể để Đại Lương dẫm vào vết xe đổ giống như Đại Tề được! Ta cần sự giúp đỡ của ngươi! Ngươi đừng có quên lúc trước khi ngươi nhờ ta giúp đỡ, ta không hề nói một câu nói nhảm nào!”
“Vậy ta nên giúp ngươi như thế nào đây?”
"Không phải ngươi là Ti Mệnh sao? Để cho ta trở nên lợi hại hơn, lợi dụng năng lực của ngươi để cho ta luôn luôn ở trong trạng thái Thượng Khương Đăng Giai. Đây đều là vì đối phó với Vu Nhi Thần!!"
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, nắm chặt hai tay thành quả đấm.
"Cái đó thì ta không thể làm được. Dù sao ta chỉ quản lý hoang mang, nhưng mà ta quả thật có thể giúp đỡ ngươi.”
"Ngươi giúp sao? Đánh rắm! Ngươi giúp chỗ nào vậy? Tại sao ta lại không biết?"
“Đúng vậy.”
"Đúng vậy là ý gì! Ta hỏi ngươi giúp chỗ nào."
Nghe được những lời nói nhảm râu ông nọ cắm cằm bà kia, ngọn lửa trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức bừng lên:
"Đáng lẽ lúc đó ta nên chọn làm Tâm Hôn của Tam Hủy! Còn tốt hơn là Tâm Bàn của ngươi!"
"Tam Hủy? Không tốt đâu, làm Tâm Bàn của nàng đau lắm."
Giọng điệu của Quý Tai vẫn không nhanh không chậm.
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng vốn đang tức giận đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm cái bóng của mình trước mặt.
“Quý Tai, ngươi nói ngươi là tương lai của ta, nhưng những lời nói những hành động của ngươi lại khiến ta có chút nghi ngờ không biết liệu mục đích của ngươi có phải giống với mục đích của ta hay không?”
Quý Tai khẽ thở dài một hơi:
"Nếu ta nói cái khác thì ngươi sẽ tin sao? Từ sau khi Gia Cát Uyên lừa dối ngươi, ngươi đã bao giờ tin bất kỳ ai chưa?
"Đừng nhắc tới Gia Cát Uyên với ta! Không phải ngươi là Ti Mệnh sao? Có bản lĩnh thì ngươi khiến cho Gia Cát Uyên sống lại cho ta!"
“Ta không làm được, trên thế gian này người chết không thể biến thành người sống được, cho nên trong Bạch Ngọc Kinh cũng không có loại chuyện này.”
Giữa hai người họ xuất hiện một khoảng im lặng thật lâu. Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi:
"Cái này không được cái kia cũng không được, vậy ta hỏi ngươi, những người khác trong tương lai có ổn không? Những người khác ở thôn Ngưu Tâm thì sao? Đại Lương thì sao? Ta của tương lai thật sự có thể bảo vệ được họ không?”
"Tương lai như thế nào đều được quyết định bởi ngươi của bây giờ. Ngươi cũng biết thế giới này đang sống, mỗi giây phút nó đều xảy ra biến hóa.”
Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn về phía Quý Tai:
"Đừng nói những điều vô nghĩa như vậy nữa. Ta không có yêu cầu nào khác, ta đã đem chính mình hiến tế ra ngoài chỉ muốn bảo vệ những người mà ta quan tâm, để họ có thể sống tiếp ở cái thế giới kỳ quái này. Ngươi trả lời ta đi! Ngươi có thể bảo đảm được không?”
Dường như cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Lý Hỏa Vượng, lần này Quý Tai vô cùng chắc chắn mà gật đầu:
“Chỉ cần ngươi là Tâm Bàn của ta, ta có thể đảm bảo.”
Nghe thấy lời này, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đối phương không thể bảo đảm bất kỳ cái gì, vậy thì hắn thật sự sẽ nghĩ xem có phải mình nên đi tìm một cánh dưới hay không.
“Tốt lắm, không nói đến cái khác nữa, vẫn nên nói đến chuyện phiền phức trước mắt thôi. Mối nguy Vu Nhi Thần vẫn đang ở trước mắt, hiện tại ta cần nâng cao sức mạnh của mình. Trước đây mỗi lần tu chân đều có tai họa ngầm, là bởi vì thiên đạo thật giả bị Đẫu Mỗ nắm trong tay. Nếu như thiên đạo thật hôm nay là của ngươi rồi, vậy ta có thể tiếp tục tu chân chứ?”
"Có một số chuyện ngươi không cần hỏi ta, chỉ cần ngươi cảm thấy được là được."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Hỏa Vượng như đông cứng lại, hắn đột nhiên cảm giác mạch suy nghĩ của mình đã theo kịp tiết tấu của đối phương.
Ngay khi hắn đang do dự có nên hỏi thêm một câu hỏi khác để xác nhận hay không, một con chim ưng trên bầu trời bay tới rồi ném một cuộn giấy trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng vừa mở nó ra, tiêu đề ở phía trên khiến hắn chấn động, toàn bộ sáu đường của Đại Lương, cho dù là thành lớn hay thôn nhỏ đều có rất nhiều Pháp Giáo phát động đấu tranh. Pháp Giáo hoàn toàn tạo phản rồi.