Khóe miệng Dương Tiểu Hài khẽ run, tựa hồ muốn hỏi xem rốt cuộc đối phương có thật sự quen biết Lý sư huynh hay không, làm sao hắn lại cảm giác không quá giống vậy.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn biết điều mà ngậm miệng lại. Mặc kệ đối phương có quen biết hay không, nếu đã chịu thả mình đi, vậy thì coi như là quen biết, mình vẫn nên nhanh chóng chạy đi trước rồi tính sau.
"Vậy...vậy cảm ơn rất nhiều."
"Hahaha~ nói gì vậy? Sư đệ cứ đi thong thả, thuận buồm xuôi gió. Ta có chút việc phải làm nên không thể tiễn xa được. Chờ đến khi ngươi gặp được Lý sư huynh thì nhớ thay ta chào hỏi hắn một tiếng nha.”
Khi thấy chiếc xe ngựa dần biến mất trong màn đêm, nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông mập chợt tắt, con mắt rắn lạnh lẽo lần nữa lộ ra ngoài.
“Xà Lang Quân, ngươi sẽ không thật sự tin lời bọn họ nói chứ?”
Người đàn ông ăn mặc gọn gàng, trên cổ có hình xăm vảy cá, hai tay ôm ngực đứng tại chỗ hỏi.
"Sao lại không tin được, tiểu tử này thoạt nhìn rất thật, hơn nữa ta cũng nghe nói có một tên không dễ chọc vào, hắn thích mặc đạo bào màu đỏ, hình như tên là Nhĩ Cửu."
"Thấy thật thì là thật ư? Vậy nó không thể là giả à? Không thể là Tọa Vong Đạo lừa người ư?”
"Tọa Vong Đạo sớm đã chết sạch không còn một mống rồi, Tọa Vong Đạo ở đâu ra chứ? Hơn nữa, ngươi giết hắn thì được cái gì? Nếu là giả, chẳng qua cũng chỉ là để cho mấy tên tín đồ Pháp Giáo chạy mất thôi.”
"Ngược lại, nếu ngươi không giết hắn, ngộ nhỡ người này là thật, vậy cũng coi như là có chút tình cảm rồi. Chỉ cần là chuyện có lợi không có hại thì sao lại không làm chứ?”
Khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh lộ ra một tia sáng tỏ:
“Xà Lang Quân có thể sống được một trăm hai mươi năm, quả nhiên là suy tính chu toàn, một chút nguy hiểm cũng không muốn mạo hiểm.
Xà Lang Quân tỏ vẻ không thèm để ý đến lời nói của đồng bạn mình, nói:
"Đi thôi, lần này làm thịt bốn tên tín đồ Pháp Giáo, cũng coi như là có không ít lợi rồi. Từ khi những con chuột này trốn ở phía sau thì càng không dễ tìm nữa.”
"Ta thật không biết những người này tại sao lại chạy đến nơi hẻo lánh như này để truyền đạo chứ, thật sự là rất khó tìm."
Người đàn ông móc câu ở bên cạnh dùng sức vươn người một cái.
Trong khi đang nói chuyện, bọn họ đột nhiên thấy một người bạn đồng hành cầm một cuộn giấy trong tay nhanh chóng chạy về bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng.
"Đi mau! Giám Thừa đại nhân phát tin tức qua, bảo toàn bộ người của Hà Đông Đạo tập hợp lại hết! Pháp Giáo có động tĩnh mới rồi!"
Dưới ánh trăng, Dương Tiểu Hài chậm rãi đánh xe ngựa đi về phía trước, hơi nước màu trắng tỏa ra từ trong miệng hắn, cặp mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước.
Hắn không biết mình đã duy trì tình trạng này bao lâu rồi, mọi chuyện xảy ra trước đó quả thực quá nhanh khiến hắn có chút không phản ứng kịp. Bây giờ đầu hắn kêu cứ ong ong, quả thật rất loạn.
Một lúc lâu sau, Triệu Tú Mai vẫn còn đang kinh ngạc nhặt một chiếc khăn mặt lên rồi dựa vào bên cạnh Dương Tiểu Hài, nhẹ nhàng lau vết mồ hôi khô trên trán hắn.
Nàng liếc nhìn ba đứa trẻ khỉ đang ôm túi bánh nướng ngủ trong buồng xe, có chút do dự hỏi:
“Đương gia à, ngươi nói coi...có phải là vị nương nương kia bị bọn họ giết rồi không?”
Dương Tiểu Hài máy móc lắc đầu:
“Ta không biết, có lẽ là vậy."
"Mấy người này thật đáng ghét, nương nương tốt biết bao."
"Người tốt sao..."
Sau khi lau sạch vết mồ hôi, Triệu Tú Mai ngồi sang bên cạnh một lúc rồi nói:
"Vậy ngươi nói trong bọn họ, rốt cuộc bên nào là người tốt bên nào là kẻ xấu?”
Dương Tiểu Hài trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói:
"Ta không học nhiều nên không biết."
Triệu Tú Mai cẩn thận gấp lại khăn mặt trong tay:
“Ta thì cảm thấy bà lão kia không phải kẻ xấu, hơn nữa ta cũng nhìn ra nàng rất thích con nít, là loại yêu thích từ tận đáy lòng, ta sẽ không nhìn nhầm đâu.”
"Có lẽ sẽ không có ai cho rằng bản thân mình là người xấu, đoán chừng bọn họ đều cho rằng mình là người tốt đi.”
Vẻ mặt Dương Tiểu Hài phức tạp quay đầu lại nhìn gò má Triệu Tú Mai.
Nếu như nói chuyện này đã dạy cho hắn cái gì thì chính là suýt chút nữa hắn đã hại chết vợ mình, bản thân còn chưa có đủ sức mạnh để bảo vệ nàng.
Khi ở thôn Ngưu Tâm, dường như mình đã coi mọi chuyện đều đơn giản, bản thân nhất định phải cố gắng hơn mới được.
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, mặt trời ló rạng xuyên qua màn sương mù sáng sớm, cảnh sắc mờ tối phía xa xa cũng dần dần sáng lên.
"Đương gia à, ngươi mau nhìn đi, chúng ta lại quay trở về Thanh Khâu rồi.”
Dương Tiểu Hài nhìn theo âm thanh, trước mặt hắn xuất hiện từng bãi cỏ:
“Sao cỏ ở Thanh Khâu lại chuyển sang màu vàng hết rồi?”
…
Lý Hỏa Vượng khoác đạo bào màu đỏ đứng bên hồ nước. Dưới cái nhìn chăm chú của Lý Tuế, hắn đi đi lại lại như đang chờ đợi cái gì đó.
Thỉnh thoảng, hắn nổi nóng cắn mạnh vào mu bàn tay mình, vẻ mặt dường như có chút lo lắng.
Lần chờ đợi này kéo dài hai giờ, ngay khi sự kiên nhẫn của Lý Hỏa Vượng gần như cạn kiệt, hắn liền thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong hồ nước đang xoay người lại, nhìn về phía mình.