Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 992: Quen Biết?




Dương Tiểu Hài theo bản năng nhắm mắt lại, ôm đầu cuộn tròn thành một cục. Ngay khi hắn cho rằng bản thân mình sắp chết nhưng hắn lại không cảm nhận được cảm giác đau đớn.

Chờ đến khi hắn lần nữa mở mắt ra, liền thấy một bóng người gầy gò đang đứng trước mặt mình, còn người đàn ông vừa nãy đã bị ép lui cách hơn ba trượng.

“Nương nương!”

Mấy đứa trẻ khỉ kích động nhìn bóng lưng kia hét lên.

Bà lão lúc này vẫn là bà lão lúc trước, không có bất kỳ thay đổi nào cả. Nhưng khi nàng đứng ở nơi đó lại cho Dương Tiểu Hài một cảm giác không giống với lúc trước.

“Mấy đứa à, mau đi nhanh đi, để ta ngăn cản tiểu tử này cho.”

Bà lão nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giọng điệu bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Dương Tiểu Hài lấy lại tinh thần, sau khi nhìn bà lão lần cuối liền vội vàng kéo những người khác chạy đến ruộng lúa bên cạnh.

"Mấy đứa à, Thạch Độc gia gia sẽ phù hộ cho các ngươi, các ngươi đều phải sống thật tốt, tuyệt đối không được chết đó."

Phía sau vang lên câu nói cuối cùng của bà lão.

Dương Tiểu Hài dẫn theo những người khác liều mạng chạy đi, giữa đường không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, chỉ sợ có người đuổi theo phía sau.

Lần này chạy hết một canh giờ, cho đến khi trăng lên cao, họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quỵ xuống một bên đường đất thở hổn hển.

Ngay khi Dương Tiểu Hài cả người ngồi tê liệt xuống đất sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, bên tai hắn liền vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Khi hắn duỗi cổ nhìn về phía phát ra tiếng động thì phát hiện đó lại là xe ngựa của mình.

Có hai người đang lái xe, một trong số đó là người đàn ông đeo móc câu trên lưng vừa nãy còn muốn giết hắn, mà người còn lại chính là người mà hắn đã gặp qua. Họ đều là người của Giám Thiên Ti, cuối cùng thì họ vẫn đuổi theo tới.

Đúng lúc này, Dương Tiểu Hài liền thấy một người đàn ông mập chừng ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi đầu đội khăn hoa đen, người mặc hoa bào cổ tím trông giống như một vị viên ngoại phúc hậu đang nhảy xuống xe ngựa, đi về phía mình.

Dương Tiểu Hài sử dụng toàn bộ lệ khí toàn thân, vươn tay lấy ra Hũ Mộc Như Ý chĩa về phía họ, sau đó hét lớn:

"Tú Mai! Mau chạy đi! Chạy được bao xa thì cứ chạy.”

"Ta không đi! Ngươi không đi ta cũng không đi!"

Triệu Tú Mai hai mắt đỏ bừng nói.

"Đừng nói dài dòng nữa! Họ sẽ giết ngươi đó! Ta là đàn ông, ta phải bảo vệ được vợ của mình!”

Mặc dù nói như vậy nhưng bản thân Dương Tiểu Hài lại sụp đổ trước, nước mắt trong hốc mắt hắn không kiềm được chảy ra ngoài.

Khi thấy người kia sắp đi đến trước mặt mình, Dương Tiểu Hài gầm lên giận dữ giơ thanh Như Ý trong tay lên dùng sức vung mạnh về phía hắn.

Tuy nhiên, cơ thể của người kia nhanh chóng gập lại tránh né như một tờ giấy vậy. Hắn đi hai ba bước đến bên cạnh Dương Tiểu Hài, đôi mắt hiện lên ý cười, hai cánh tay trực tiếp nắm chặt hai tay hắn dùng sức lắc lắc.

"Hahaha, vị tiểu hữu này, vừa rồi thật có lỗi quá, vị hiền đệ kia của ta là người lỗ mãng, ta nghe nói sư huynh của ngươi là hoàng đế Đại Lương? Ta còn nghe nói ngươi còn có một vị sư huynh nữa?"

Phản ứng của đối phương khiến Dương Tiểu Hài nhất thời có chút mờ mịt, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Ta còn nghe nói vị sư huynh kia của ngươi họ Lý? Xin hỏi hắn thuộc môn phái nào vậy? Ăn mặc như thế nào?"

Nói đến đây, Dương Tiểu Hài liền thấy đôi mắt nãy giờ vẫn cười híp lại của đối phương khẽ mở ra, để lộ con mắt rắn lạnh như băng bên trong.

Động tác này khiến toàn thân Dương Tiểu Hài run lên, vội vàng gật đầu nói:

"Đúng vậy! Sư huynh của ta là hoàng đế Đại Lương, hắn tên là Cao Chí Kiên. Ta còn có một sư huynh khác, tên của hắn là Lý Hỏa Vượng, hắn...hắn rất lợi hại! Bình thường hắn thích mặc đạo bào màu đỏ, sau lưng còn đeo ba thanh kiếm, ngươi biết hắn chứ?”

Người đàn ông mập nghe vậy thì hơi dừng lại một chút, trên mặt mang theo nụ cười, con mắt rắn lạnh lẽo lần nữa trốn vào trong kẽ hở của đôi mắt cười híp lại kia.

"A~~ Thì ra là Lý huynh à, hahaha, biết biết đương nhiên là biết rồi. Khi ta còn nhỏ, mỗi dịp tết nhất cha của hắn còn thường xuyên dẫn theo hắn đến nhà ta xông đất nữa đó.”

Nghe đối phương nói như vậy, Dương Tiểu Hài chợt cảm thấy sửng sốt, rốt cuộc tên này quen Lý sư huynh không vậy?

Nếu không quen, vậy sao tên này lại nói chắc chắn như đinh đóng cột vậy. Nhưng nếu nói là biết, người như Lý sư huynh cũng không giống như người thích đi xông đất nhà người khác.

Ngay Dương Tiểu Hài còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, dường như đối phương càng thêm nhiệt tình:

"Nào nào nào, vừa rồi đã dọa tiếu sư đệ rồi, ta có chút lòng thành vẫn mong ngươi bỏ qua cho.”

Thỏi vàng nặng nề trợt ra khỏi tay áo đối phương, đập lên tay Dương Tiểu Hài.

Một góc của thỏi vàng mang theo vết máu nặng nề đập lên tay hắn khiến hắn phát đau.

"Sư đệ à, vừa nãy ta chỉ đoán mò liền biết chắc chắn ngươi có quan hệ với Lý sư huynh của chúng ta. Ta đã đưa xe ngựa của ngươi tới đây rồi, ngươi mau nhìn xem, đây có phải là xe ngựa của ngươi không?”

Người này vừa nói xong liền bảo những người đi cùng ở phía xa kéo xe ngựa qua. Bọn họ không những dìu Triệu Tú Mai cùng với ba đứa trẻ khỉ lên xe mà còn thân thiết chỉnh sửa lại chiếc khăn trắng bị xiêu vẹo trên đầu của một đứa trẻ khỉ.