Ngay khi Dương Tiểu Hài nhìn sang, Tích Thú kia đã thò tay vào áo choàng sau lưng lôi ra một cái xác khô của con nít rồi dùng một sợi chỉ màu đỏ xách lên, trên người nó mặc yếm đỏ, trán vẽ nốt chu sa bị ném thẳng xuống mái hiên.
Khi nhìn thấy tay của xác khô kia bắt đầu cử động theo sự lôi kéo của sợi chỉ đỏ trong không trung, mà đám người quấn khăn màu trắng ở một bên khác cũng đang vây quanh về phía mình, Dương Tiểu Hài sợ đến nỗi hồn cũng sắp rớt ra ngoài.
"Xuống...xuống xe!! Không cần xe nữa!!”
Thừa dịp trước khi người bên trái và bên phải bắt đầu đánh nhau, Dương Tiểu Hài dứt khoát dẫn những người khác vào ngõ hẻm bên cạnh.
Lúc đó khi còn làm ăn mày, Dương Tiểu Hài biết không có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của mình.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng chém giết cùng tiếng reo hò, Dương Tiểu Hài chỉ có thể dẫn bọn họ không ngừng chạy vào ngõ nhỏ.
Cuối cùng khi bọn họ leo tường chạy vào sân của nhà người khác, tiếng chém giết kia cùng cũng nhỏ hơn rất nhiều.
"Chúng ta chờ ở chỗ này đi, chờ người ở bên ngoài đánh xong thì chúng ta đi ra ngoài.”
Dương Tiểu Hài ở trong sân hạ giọng xuống mức nhỏ nhất giải thích với những người khác.
Ba đứa trẻ khỉ trừng mắt nhìn, cuối cùng một trong số chúng đột nhiên lên tiếng:
"Nương nương"
Suỵt! Đừng có kêu nương nương nữa! Chính bởi vì nương nương của ngươi mà chúng ta mới rơi vào tình cảnh này!”
Dương Tiểu Hài lo lắng nói xong, liền đưa mu bàn tay lau trán.
Cũng không biết có phải vì lo lắng hay không mà hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng lúc càng nóng.
---
“Sao lại nóng vậy chứ?”
Ngay khi Dương Tiểu Hài nghĩ như vậy, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi quen thuộc, đó là mùi gỗ cháy. Là một đầu bếp, mỗi ngày nấu ăn hắn đều ngửi thấy mùi vị vô cùng quen thuộc này.
Khi mùi củi cháy càng lúc càng nồng, hơn nữa còn lẫn với mùi thịt, trong lòng hắn lập tức hẫng lại một nhịp.
Dương Tiểu Hài giẫm lên hai chân vợ mình, víu chặt vào tường, cẩn thận thò đầu ra sau bức tường.
Ngay khi hắn vừa lộ mặt ra lập tức cảm thấy mặt mũi nóng bừng, đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Dương Tiểu Hài thấy quán trọ và cửa hàng phía xa xa đang bốc cháy! Cả toàn kiến trúc sụp đổ ầm ầm trong ngọn lửa, sau đó dẫn lửa sang mọi thứ xung quanh! Thế mà họ lại dùng lửa tấn công!
Bất luận bên nào dùng lửa thì đối với người đang bị mắc kẹt lại ở bên trong như Dương Tiểu Hài mà nói gần như là tai họa ngập đầu.
Nếu không chạy thì chỉ có bị lửa thiêu chết nhưng nếu như chạy ra ngoài thì chính là bị cuốn vào trong trận giao chiến của họ.
Dương Tiểu Hài gấp đến độ xoay vòng vòng:
“Lý sư huynh, phải làm sao đây! Lý sư huynh.”
Vừa nói ra lời này, hắn mới phát hiện người không gì là không thể như Lý sư huynh lúc này không ở nơi này, lần này hắn muốn tự mình nghĩ cách.
Dương Tiểu Hài quay ra nhìn bức tường cao không tài nào vượt qua nổi ở phía sau, Hủ Mộc Như Ý trong tay Dương Tiểu Hài khi thì nắm chặt lại khi thì buông lỏng ra.
Hắn từ trong ngực móc ra mấy viên đan dược mà hắn vất vả lắm mới luyện chế ra được, cẩn thận gật đầu, cuối cùng lại lấy ra mấy tấm phù triện.
Đây là tất cả những thứ mà bây giờ hắn có thể dựa vào. Nếu như gặp phải kẻ địch, hắn chỉ có thể dựa vào những thứ này để tự cứu mình thôi.
Thấy ngọn lửa phía xa càng ngày càng gần, trong lòng Dương Tiểu Hài trầm xuống, nói với Triệu Tú Mai bên cạnh:
"Chúng ta đi ra ngoài đi. Lát nữa nếu mà ta bị bao vây thì ngươi nhất định phải nhớ chạy ra bên ngoài huyện thành."
Con đường ban đầu lúc này đã bị lửa chặn lại hoàn toàn, họ chỉ có thể không ngừng trèo tường lật cửa, đi ở phía bên cạnh.
Điều may mắn duy nhất chính là vào giờ phút này họ được ba đứa trẻ khỉ giúp đỡ rất nhiều. Cơ thể của bọn chúng nhỏ gầy, có thể dễ dàng chui qua lỗ chó, mở ra toàn bộ vườn mà họ muốn.
Sau khi lật tới lật lui một hồi, cả năm người đều dính đầy bụi đất khắp người. Nhưng khi ngửi thấy mùi củi cháy đang nhạt dần, Dương Tiểu Hài đang hoang mang rối loạn lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Mình và những người này dường như đã đi chệch khỏi trung tâm của trận chiến.
“Hẳn là họ đang quyết đấu sinh tử, không có thời gian để ý tới chúng ta, mọi người cố thêm chút nữa!”
Dương Tiểu Hài động viên họ tiếp tục đi.
Khi rẽ qua sân thứ ba đi đến bên ruộng, Dương Tiểu Hài đột nhiên cảm thấy trên đầu tối sầm lại.
Khi hắn quay đầu lại thì thấy một người đàn ông tóc vàng xõa trước ngực, trên cổ có hình xăm vảy cá, tay xách theo một cái móc câu dính đầy máu đang nhìn mình.
Lúc này, cả người Dương Tiểu Hài như cứng đờ tại chỗ, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, hoàn toàn quên mất bản thân nên cầm vũ khí lên đánh trả.
Người đàn ông kia nhanh chóng liếc nhìn chiếc khăn màu trắng trên đầu đứa trẻ khỉ, trên mặt hiện lên một tia khinh bỉ, giơ móc câu lên.
"Lại là tàn dư của Pháp Giáo à. Những tên tán tận lương tâm như các ngươi tại sao luôn muốn làm những chuyện xấu giết người phóng hỏa chứ?”
Thấy móc câu phát ra ánh sáng sắc bén dưới ánh lửa, cả người Dương Tiểu Hài chợt run lên, nháy mắt phục hồi lại tinh thần:
"Chúng ta không cùng phe với họ!! Ta...sư huynh của ta chính là hoàng đế của Đại Lương!!"
"Hahaha, sư đệ của hoàng đế mà ăn mặt giản dị như vậy sao? Vậy thì con mẹ nó lão tử chính là Ngọc hoàng đại đế!"
Nói rồi người đàn ông kia dùng sức vung móc câu về phía cổ của Dương Tiểu Hài.
“Một vị sư huynh khác nữa của ta là Lý Nhất.”
Còn chưa đợi Dương Tiểu Hài nói xong, hắn liền thấy có một tia sáng đang cắt về phía cổ mình.