Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 990: Chạy




Tuy nhiên, tiếng kêu thảm thiết này dường như trở nên nhỏ nhặt không đáng kể trong tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh. Khi từng bàn chân đạp xuống, không lâu sau đã không còn phát ra tiếng gì nữa.

Những người đi ngang qua chỉ cảm thấy mặt đất hơi mềm, đều không chú ý đến cái gì khác.

Trong đám người đông đúc này, Dương Tiểu Hài và vợ của hắn Triệu Tú Mai cũng ở trong đó, chẳng qua là bọn họ không muốn đi vào nhưng cứ bị người ta liên tục đẩy lên phía trước.

Khi hắn nghĩ muốn rời đi nhưng xung quanh đều là người, hắn muốn đi cũng không đi được nữa.

Sắc mặt của hắn rất kém nắm chặt lấy tay Triệu Tú Mai, dự định đi ra khỏi dòng người:

"Nắm chặt tay ta, tuyệt đối đừng buông ra! Nếu buông ra thì chúng ta kéo không lại đâu!!”

Sau khi lao qua trái rồi lao qua phải nhưng cảm thấy không thể thoát ra được, Dương Tiểu Hài đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Hắn liền lấy từ trong ngực ra cây Hủ Mộc Như Ý hình lưỡi người mà trước đó Lý sư huynh đã đưa cho mình.

Khi hắn giơ đồ vật trong tay lên vẫy vẫy với đám người bên trái, những người vừa rồi còn hưng phấn liền sững sờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt, tựa như quên mất vừa nãy bản thân định làm gì.

"Đi theo ta! Chúng ta đi hướng này."

Dương Tiểu Hài khom người đi xuyên qua đám người, di chuyển đến bên bức tường.

Nhờ có thứ này, Dương Tiểu Hài tốn sức ba bò chín trâu cuối cùng cũng đi ra khỏi đám người.

Hắn vẫn chưa hết hoảng hồn liếc nhìn mọi thứ hỗn loạn trước mắt, sau đó kéo Triệu Tú Mai đi về quán trọ.

"Đương gia à, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại biến thành như vậy."

Triệu Tú Mai rõ ràng đã bị sự hỗn loạn vừa nãy dọa sợ.

Rõ ràng vừa rồi còn là chuyện tốt trừ gian diệt ác làm hả hê lòng người, nhưng sao đột nhiên lại trở nên rối tung cả lên.

"Ta cũng không biết, dù sao cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, chúng ta mau đi thôi! Nơi này quá nguy hiểm!"

Dù nói với vợ như vậy nhưng Dương Tiểu Hài cũng coi như là ăn rồi thấy qua. Hắn cảm thấy nếu như không có bà lão kia thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.

Nhưng Dương Tiểu Hài cũng không cảm thấy đối phương làm sai. Quả thực nàng đang giúp những người mệnh khổ thay trời hành đạo, đúng là đang làm việc thiện.

Hắn đọc sách không nhiều, hắn cũng không nghĩ ra là chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ hắn chỉ muốn đem người của mình rời khỏi mảnh đất thị phi này mà thôi.

Khi Dương Tiểu Hài vội vã quay trở lại quán trọ thì nhìn thấy ba đứa trẻ khỉ đang ngồi xổm trên ghế đẩu, cẩn thận canh giữ chiếc bình gốm trên bàn của bà lão.

"Đi mau! Đuổi sát theo sau ta!"

Dương Tiểu Hài lo lắng không yên hô to lên với bọn họ một câu, rồi chạy về phía chuồng ngựa phía sau quán trọ.

"Nương nương?"

"Ôi chao! Đừng có quan tâm nương nương nữa, nàng thần thông quảng đại không chết được đâu! Chúng ta mà còn không chạy thì sẽ liên lụy đến chúng ta đó!”

Không lâu sau, xe ngựa được đẩy ra ngoài, Dương Tiểu Hài đánh xe ngựa bắt đầu quay trở về đường cũ.

“Ở đây có vẻ không được bình yên cho lắm, ta vẫn nên đi đường vòng xa hơn, tránh xa khỏi chỗ này đi.”

Dương Tiểu Hài thầm nói trong lòng.

Nhưng khi xe ngựa của hắn sắp rời khỏi huyện thành, hắn liền nhìn thấy mấy người có lối ăn mặc vô cùng quái dị đang dắt ngựa đứng chặn trên đường.

Vốn dĩ Dương Tiểu Hài còn tưởng rằng bọn họ cũng chỉ là người đi đường giống như mình, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài trên bên hông của bọn họ, Dương Tiểu Hài lập tức bị dọa sợ cho mặt mày tái mét. Đó chính là lệnh bài của Giám Thiên Ti.

Từ chỗ Lý sư huynh, hắn biết được cái gì gọi là Giám Thiên Ti, hay là phong cách làm việc của những người ở Nội Ti:

“Quay...quay...quay đầu xe lại!”

Dương Tiểu Hài vội vàng quay đầu xe lại, liều mạng vung roi ngựa trong tay lên lưng ngựa, muốn đi ra ngoài từ bên kia.

Tuy nhiên, khi hắn lần nữa quay lại cổng nha môn của huyện thành, hắn phát khóc khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Những người cách đó không lâu còn cướp đồ đều đã đi ra ngoài, vây quanh thành một vòng tròn lớn lắng nghe người bên trong nói gì đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn vang lên tiếng phụ họa của bọn họ.

Bọn họ nói thì cứ nói đi nhưng hết lần này đến lần khác còn chặn kín đường chính còn lại để đi ra bên ngoài.

"Thạch Độc gia gia! Chúng ta chính là nô tài thϊếp thân, gia đinh hộ giá của ngươi! Chúng ta sẽ đi theo ngươi từng bước, không bao giờ rời xa!

Cùng với một tiếng kêu vô cùng phấn khích, những người khác lặp đi lặp lại câu đó, mọi người rối rít lấy ra từng chiếc khăn màu trắng rồi buộc chúng quanh đầu.

Dương Tiểu Hài có chút đau buồn phẫn nộ nhìn chiếc khăn màu trắng trên đầu bọn họ, sau đó lại liếc nhìn chiếc khăn trắng trên đầu vợ mình, hắn vô cùng bực bội vươn tay kéo chiếc khăn màu trắng trên đầu nàng xuống.

Đến bây giờ coi như hắn cũng đã nhìn thấu, tất cả những chuyện này sợ rằng đều là âm mưu của bà lão, vừa nãy bản thân còn tha thiết mong chờ đi theo nàng, còn cho rằng nàng là người tốt!

"Hừ, quả nhiên là ta đoán không sai, chỗ càng hẻo lánh, càng có Pháp Giáo làm loạn!"

Nghe được âm thanh từ một bên khác, Dương Tiểu Hài vừa quay đầu lại nhìn liền thấy một người đàn ông ôm cổ, ánh mắt lạnh như băng ngồi xổm trên mái hiên của quán trọ bên cạnh như Tích Thú trên nóc nhà vậy.

Dương Tiểu Hài nhớ hắn, tên này chính là một thành viên trong đám Ti Thiên Giám vừa nãy.