Dương Tiểu Hài và Triệu Tú Mai liếc nhìn nhau, khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng rút đao cùng tiếng kêu thảm thiết liền vội vàng sờ miệng đi theo ra ngoài.
Khi bọn họ đi ra ngoài liền nhìn thấy những quan sai áp giải trước đó đều đã ngã xuống đất không dậy nổi, từ vị trí đầu của bọn họ dần có máu chảy ra, thấm ướt cả mặt đất.
Mà lúc này, bà lão đang nắm tay người phụ nữ kia, cứng cổ đi về phía cổng lớn của nha môn.
Cảnh tượng này xuất hiện trên đường phố thật sự rất bắt mắt. Không lâu sau, không chỉ có Dương Tiểu Hài đuổi theo mà những người khác ở trong huyện thành cũng rối rít tò mò đi theo sau.
“Rầm!”
Chốt cửa của cổng lớn nha môn bị viên đá bay ra đập cho sụp đổ, toàn bộ cổng lớn kể cả tấm biển phía trên cũng đổ ầm xuống.
"Hay! Phá hay lắm!"
"Đúng là hả giận! Cuối cùng cũng có người trị chúng rồi!"
Động tĩnh lớn nhanh chóng thu hút tất cả người trong nha môn, nhưng mọi thứ đều vô ích. Khi từng viên đá đập vào não bọn họ, không lâu sau, toàn bộ nha môn không biết đã chết bao nhiêu người.
Tất cả những người khác đều bị giết, nhưng chỉ còn lại huyện lệnh mập mạp và đứa con trai cũng mập mạp không kém hắn là còn sống.
Hai người quỳ xuống liều mạng liên tục dập đầu với bà lão cầu xin tha thứ, nhưng lần này bà lão lại quay người lại nhìn về phía bách tính bên ngoài nha môn.
"Hôm nay có ta ở đây, ta làm chủ, mọi người ai có thù báo thù, có óan báo óan!”
"giết cẩu quan! giết cẩu quan!!"
Theo một tiếng kêu gọi dẫn đầu trong đám người, những người khác nhiệt huyết sôi trào rối rít trở nên kích động hơn.
Không lâu sau, dưới mệnh lệnh của bà lão, bọn họ đi tìm những viên đá có kích cỡ khác nhau, dùng sức ném đá vào hai người kia kèm theo tiếng mắng chửi.
Khi một viên đá có cạnh sắc bén bay qua đập vào trong miệng huyện lệnh, răng của hắn còn chưa rơi xuống đất thì một viên đá khác đã đập vào sau ót hắn, trực tiếp đập thủng một cái lỗ nhỏ.
Nhiều đá như vậy, người sống nào chịu đựng nổi. Không lâu sau, hai người này đang sống sờ sờ cũng bị đá đập chết.
Nhìn thấy hai bộ thi thể bị đá đập nát, cùng đám người hưng phấn vây quanh, sắc mặt Dương Tiểu Hài hơi tái nhợt, hắn khó khăn nuốt nước miếng:
"giết chết huyện lệnh, đây là tội lớn phải chém đầu nhỉ?”
"Cẩu quan! Ta muốn ăn thịt uống máu ngươi! Con gái ta mới mười sáu tuổi! Mà đã bị ngươi bắt đi làm thành người nến!"
Một ông lão một chân mái tóc hoa râm nhào tới, dùng mấy cái răng ít ỏi trong miệng cắn thi thể trên mặt đất.
Chuyện này giống như là vừa có người dẫn đầu thì những người trong huyện thành chỉ cần có thù oán với cẩu quan thì đều xông lên, nhào vào há miệng cắn lên thi thể.
Mỗi người đều liều mạng tranh giành, tựa như chỉ cần chậm một bước thì sẽ bị người khác nuốt vào trong bụng.
Tuy huyện lệnh và con trai của hắn béo thật nhưng cũng không chịu nổi bị cắn như vậy. Không lâu sau, trên mặt đất chỉ còn lại hai bộ xương máu thịt lẫn lộn cùng với hàng trăm “bình dân bách tính” hai mắt đỏ bừng, miệng đầy máu tươi
"Vẫn chưa đủ! Dựa vào cái gì mà tên cẩu quan này có thể cướp biết bao nhiêu đồ của chúng ta như vậy! Chúng ta phải lấy lại toàn bộ!!"
Một giọng nói lại vang lên trong đám người.
"Đúng, cướp con mẹ nó! Oan có đầu nợ có chủ! Đây là những thứ mà tên cẩu quan này mắc nợ chúng ta!”
“Đúng vậy! Còn có bảy bà vợ của tên cẩu quan kia! Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà hắn có bảy bà vợ mà lão tử một người cũng không có!”
Bị tiếng nói xúi giục, những người này đạp phá bậc cửa của nha môn, trực tiếp xông và bên trong, nhìn thấy cái gì đáng tiền thì lấy cái đó.
Cái gọi là đồng tiền làm động lòng người, khi nhìn thấy từng rương đựng bạc được mang ra ngoài, thậm chí còn nhìn thấy chiếc chậu chó của nhà cẩu quan cũng được làm bằng vàng, mọi người ai nấy đều đỏ hoe hai mắt, hơi thở dồn dập giống như điên rồi.
“Aaa!!”
Một tiếng kêu thảm thiết, một người phụ nữ mặt mũi xinh đẹp bị lột quần áo, khi bị đám người xung quanh ba chân bốn cẳng lôi kéo, không lâu sau quần áo trên người nàng đều bị lột sạch, hoàn toàn bị đám đàn ông bao phủ.
Mà người phụ nữ bị cùm gỗ còng cổ vừa nãy đang đứng ở đại sảnh nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt mình. Khi nhìn thấy vợ của cẩu quan kia chịu kết cục còn thảm hơn mình, trên mặt nàng không hề lộ ra chút vui vẻ nào, hồn bay phách lạc đứng ở nơi đó như mất hồn vậy.
---
Trong nha môn ở huyện thành không ngừng vang lên tiếng gào thét cùng với tiếng kêu thảm thiết. Lúc này, nơi đây đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều quên mất mục đích mình đến đây, ào ào xông vào bên trong, cực kỳ hưng phấn làm chuyện mà trước đây bọn họ muốn làm nhưng lại không dám làm.
"Lương thực!! Lương thực! Toàn là bột mì trắng!! Không có ngũ cốc thô!!"
Nghe thấy giọng nói phát ra từ buồng phía tây, đám đông đổ xô về phía đó.
Ông lão là người đầu tiên ăn máu thịt của huyện lệnh cũng muốn đi theo, nhưng đột nhiên dưới chân hắn lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Hắn muốn giãy giụa đứng dậy, nhưng có một bàn chân giẫm lên cánh tay phải đang giơ lên của hắn, răng rắc một tiếng, hắn há to cái miệng dính đầy máu hét lên đầy thảm thiết.