Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 988: Phù Hộ




Nhờ sự an ủi của đứa trẻ khỉ và Triệu Tú Mai, bà lão dần dần yên tĩnh lại. Nàng dùng cái đê tay lau khóe mắt rồi nói:

“Không sao, không sao cả không sao cả. Hiện tại có sự phù hộ của Thạch Độc gia gia, hắn báo mộng cho ta nói là cháu trai và cháu gái của ta ở bên hắn đều khỏe cả. Chờ ta chết rồi là có thể thấy họ, hơn nữa tương lai còn có thể trở thành người một nhà đại phú đại quý.”

Triệu Tú Mai nghe vậy lập tức trợn to hai mắt:

"Thạch Độc gia gia này thật sự linh nghiệm như vậy sao? Hắn là Bồ Tát phương nào vậy? Có quản Tống Tử không? Hôm khác ta cũng phải đi bái lạy mới được.”

Nghe vậy, bà lão lập tức lấy lại tinh thần, hai chân ngồi khoanh lại bắt đầu khoe khoang về việc Thạch Độc gia gia lợi hại như thế nào, bái lạy hắn thì tốt như thế nào.

Mà vợ của Dương Tiểu Hài là Triệu Tú Mai cũng bán tín bán nghi nghe.

Ăn xong hoành thánh, mọi người cũng không đói nữa. Xe ngựa kéo mọi người dọc theo con đường đất đi về phía trước, chuyến đi này kéo dài hai canh giờ rưỡi.

Cuối cùng họ cũng tìm được một huyện thành trước khi trời tối, không đến nỗi phải ăn gió nằm sương ở bên ngoài.

“Đương gia à, ngươi thấy ta thế nào.”

Nghe thấy âm thanh, Dương Tiểu Hài quay đầu lại thì thấy trên đầu của vợ mình Triệu Tú Mai đang quấn một tấm vải trắng.

---

“Xấu chết đi được, trong nhà cũng không có ai chết, mặc màu trắng làm gì chứ.”

Dương Tiểu Hài nhớ rằng trước đây chỉ có người trong nhà chết thì mới buộc khăn màu trắng trên đầu.

"Cái này thì ngươi không hiểu rồi, lão nương nói rồi, chỉ cần đeo thứ này thì Thạch Độc Bồ Tát có thể phù hộ cho chúng ta, ngươi cũng đeo một cái đi.”

"Quấn một mảnh vải trắng là có thể được Bồ Tát phù hộ sao? Nếu mà thật sự tốt như vậy thì trên đời này nào có người nghèo chứ.”

Dương Tiểu Hài thở dài một hơi, có lúc hắn thật sự không biết rốt cuộc giữa hai người ai lớn hơn ai.

Nhìn thấy năm cái đầu quấn vải trắng ở trong buồng xe ngựa, Dương Tiểu Hài mở miệng nói:

"Xuống xe thôi, đêm nay chúng ta ở lại một đêm trong quán trọ này đi, sáng mai xuất phát.”

Lúc này, bên trái xe ngựa là một quán trọ bình thường, bàn ghế giống như được phủ một lớp hồ bột, nhưng đây chính là thứ mà Dương Tiểu Hài muốn, ở nơi quá tốt thì không tốt, không được để lộ tài sản ra ngoài.

Năm người ngồi xung quanh một cái bàn bát tiên, chờ thức ăn một mặn ba chay được bưng lên. Dương Tiểu Hài và mấy đứa trẻ khỉ ăn như chưa từng được ăn, nhưng mà bà lão kia vẫn mυ"ŧ viên đá kia của nàng.

“Nương nương, ăn cơm đi, ngươi ăn thứ này không no được đâu."

Triệu Tú Mai khuyên.

"Này, các ngươi cứ ăn đồ ăn của các ngươi đi, của ta là đồ tốt.”

Triệu Tú Mai còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Dương Tiểu Hài đá một cái dưới gầm bàn.

Thấy đối phương dùng đá dễ dàng đập nát đầu người khác, Dương Tiểu Hài cảm thấy đối phương ăn cái này có lẽ là một loại phương pháp tu luyện nào đó, giống như Lý sư huynh tu luyện vậy.

Không nên hỏi về những vấn đề riêng tư như vậy, tránh vượt quá giới hạn.

Ngay sau đó, Dương Tiểu Hài chuyển đề tài:

"Bà à, ngươi đi đâu vậy? Cũng không biết đoạn đường tiếp theo chúng ta có còn tiện đường hay không.”

"Đi đâu? Ta vốn là đi nơi này, có trời mới biết sau khi xử lý xong công chuyện thì sẽ đi nơi nào, đi bước nào tính bước đó thôi.”

Bà lão vừa ăn bốn phía vừa tìm cái gì đó trong các thực khách xung quanh.

Ngay khi bọn họ tiếp tục ăn cơm thì ở cửa của quán trọ vang lên tiếng khóc hu hu.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người phụ nữ tóc dài đeo cùm gỗ đang bị mấy tên quan sai đưa đi diễu phố.

Một giọng nói vô cùng thống khổ vang lên:

"Tại sao vậy, rõ ràng ta bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp giữa thanh thiên bạch nhật, tại sao tên da^ʍ tặc kia lại kiện ngược lại ta chứ! Ông trời ơi, ngươi mở mắt ra nhìn đi!"

Nhìn thấy người phụ nữ đi qua cửa quán trọ, cho dù là tiểu nhị, quản lý thu tiền hay là những người khác ở trong quán trọ đều quay đầu đi chỗ khác thở dài tuyệt vọng.

m thanh nói chuyện đầy oán giận của bọn họ lọt vào tai của đám người Dương Tiểu Hài.

"Hầy, sao mà kiện thắng nổi chứ? Tên da^ʍ tặc kia chính là con trai của huyện lệnh đại nhân chỗ chúng ta. Có biết bao nhiêu người đã nhìn thấy người rồi nhưng nào ai dám hó hé nửa câu chứ.”

"Cái tên tham quan tai to mặt lớn kia quả thật rất đáng hận, ức hϊếp nam nữ đổi trắng thay đen!"

“Ta nghe nói hắn dùng bạc đút lót bên trên, sắp thăng quan rồi, nhưng không phải là do còn tại vị trí nên tranh thủ vơ vét đó sao.”

Nghe xong những lời này, đám người Dương Tiểu Hài ngừng ăn, không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía bà lão quần áo lam lũ kia.

Bà lão không có bất kỳ hành động nào. Nàng cầm đũa gắp một viên đá cuội nhét vào miệng, sau đó lại gắp một viên khác nhét vào miệng tiếp.

Nàng nhét hết viên này đến viên khác, cuối cùng toàn bộ đá ở trong bình gốm đều được nhét vào trong miệng nhưng quai hàm của nàng vẫn cứ hóp lại.

“Ừm~ ăn no rồi, đứa trẻ này, giúp ta cất mấy cái bình này đi.”

Bà lão đứng dậy, cầm lấy cây gậy của mình ở bên cạnh, chống gậy đi ra bên ngoài quán trọ.