Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 987: Đáng Thương




So với sự ổn định của Dương Tiểu Hài, những người khác xung quanh cũng không ổn lắm. Vừa thấy có người chết thật liền hét lên một tiếng rồi nhao nhao bỏ chạy, đặc biệt là lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt vừa nãy. Lão là người hét to nhất và cũng là người chạy nhanh nhất.

Nhưng so với những người kia, thái độ của ba con khỉ đó rõ ràng là hoàn toàn khác biệt:

"Nương...chít chít...Nương, nương nương!! Nương nương!!”

Hai con khỉ chưa bị lột da giơ cao hai tay, hưng phấn nhảy nhót xung quanh bà lão:

“Nào nào nào, đừng nhúc nhích, ngoan, để ta xem một chút.”

Ngay sau đó Dương Tiểu Hài liền thấy bà lão kia dùng một viên đá cẩn thận lột da khỉ trên người họ, tách cả hai ra.

"Cái kia...sao bên trong da chó lại là trẻ con chứ! Đáng sợ quá.”

"Trước đây ta nghe Bạch sư tỷ nói có người bắt những đứa trẻ như thế này rồi trùm lên chúng một lớp da khỉ rồi chơi đùa. Những người khỉ như vậy tốt hơn khỉ bình thường gấp nhiều lần. Vốn dĩ ta còn cho rằng là giả, không ngờ lại thật sự có thật, đừng nói nữa, chúng ta mau tới giúp một tay đi.”

Dù nói vừa nãy không có cam đảm cưỡng ép ra mặt nhưng mà chuyện thêu hoa trên gấm này thì hắn vẫn có thể làm được.

Hai vợ chồng lấy một chậu nước nóng từ trong nồi bên cạnh ra. Sau khi giặt khăn ở bên trong liền cẩn thận vẫy cho mát chút, bắt đầu lau chùi vết máu và mủ trên người ba đứa trẻ khỉ kia.

Dù nhìn có vẻ rất đau nhưng ba đứa trẻ đó vẫn chưa mặc da khỉ lâu, còn cứu được.

Khi ba người bận rộn làm việc, ba đứa trẻ khỉ đã khoác lên người quần áo rộng thùng thình của Dương Tiểu Hài. Cuối cùng ba người họ cũng từ khỉ biến thành người rồi.

Chỉ là hành vi cử chỉ của họ vẫn rất giống khỉ. Hiển nhiên trước đó họ đã bị người đàn ông kia huấn luyện rất lâu, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Thấy bà lão lấy ra một miếng vải trắng quấn quanh đầu đứa trẻ khỉ, Dương Tiểu Hài có chút tò mò hỏi:

"Bà à, ngươi đang làm gì vậy?”

“Quấn cái này thì mạng của họ có thể cứng như đá vậy. Sau này, người khác không dám ức hϊếp ba đứa trẻ đáng thương này nữa.”

Nghe thấy vậy, Dương Tiểu Hài sáng tỏ gật gật đầu. Hắn nghĩ đây hẳn là tập tục ở một nơi nào đó, đoán chừng cũng có ý nghĩa giống như việc vẽ nốt chu sa ở chân mày trên trán trẻ con để xua đuổi tà ma.

Trước kia hắn cũng tin, nhưng bây giờ hắn đã không còn là trẻ con nữa. Hắn sớm đã biết chuyện này chỉ là lừa người thôi, vẽ nốt chu sa ở mi tâm không thể xua đuổi được tà ma, chỉ có Lý sư huynh mới có thể xua đuổi tà ma thôi.

“Hahaha...Đứa trẻ này, tâm tính ngươi thiện lương, người tốt sẽ được đền đáp.”

Bà lão vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Dương Tiểu Hài, dẫn theo ba đứa trẻ khỉ chuẩn bị đi về phía trước.

Thấy bóng lưng của bốn người dần dần đi xa, Dương Tiểu Hài suy nghĩ một chút, vội vàng đi về phía xe ngựa của mình:

"Đi, xem ra họ cùng đường với chúng ta, chúng ta vừa vặn tiễn họ một đoạn đường đi.”

"Cái này...cái này không được đâu, ta thấy bà lão kia nhìn cứ là lạ sao á."

Trên mặt Triệu Tú Mai lộ ra một chút do dự.

"Không sao, có lẽ đầu nàng có bệnh, nhưng đầu óc có bệnh thì chưa chắc đã là người xấu. Hơn nữa đi theo một vị cao nhân như vậy thì trên đường cũng an toàn hơn.”

Hắn còn nhớ lúc đó chủ gánh hát Lữ chính là mang theo chủ ý này mới đi theo Lý sư huynh một đường đến Đại Lương. Hôm nay bản thân cũng coi như là học đi đôi với hành rồi.

Huống chi nếu đối phương có thể ra tay cứu được ba đứa trẻ khỉ, hơn nữa còn nghĩ cách giúp bọn chúng khôi phục về trạng thái ban đầu, xem ra cũng không phải là người xấu.

"Bà à, lên xe ngựa ngồi đi, ngươi chống nạng đi như vậy thực sự rất bất tiện, vừa vặn dường như chúng ta cũng thuận đường.”

Bà lão quần áo rách rưới vốn dĩ không muốn đi xe ngựa, nhưng nàng lại không thể từ chối được lòng tốt của Dương Tiểu Hài, vì vậy cuối cùng nàng cũng ngồi lên xe.

Dù trên xe có thêm bốn người, nhưng một người là bà lão nhẹ cân, ba người còn lại đều là trẻ con, sợ rằng có thêm một chỗ nữa thì cũng không nặng bằng Cao Chí Kiên.

“Này, đứa trẻ này, ngươi bao nhiêu tuổi?”

Bà lão trong xe ngựa dựa vào thành xe, nhìn chằm chằm sau gáy của Dương Tiểu Hài trước mặt.

"Ta? Ta không biết, khi còn bé không ai nhớ giúp ta. Ta cũng không biết ta bao nhiêu tuổi nữa, đoán chừng ít nhất cũng mười ba, mười bốn tuổi rồi."

Nghe vậy, trong mắt bà lão hiện lên một tia hồi ức:

"Hầy, nếu như hai đứa cháu của ta còn sống, hẳn cũng trạc tuổi ngươi."

“Bà à, cháu trai ngươi làm sao vậy?”

Dương Tiểu Hài dắt ngựa nghiêng người hỏi.

"Cháu gái bị bán đi đổi hai cái bánh bao không nhân, cháu trai bị người ta cướp đi thả vào nấu trong nồi nấu ăn, hầy, mấy đứa cháu đáng thương của ta."

Bà lão vừa nói đến đây, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, bầu không khí đột nhiên trở nên bi thương.

“Nương nương, nương nương?”

Đứa trẻ khỉ ở bên cạnh giơ tay áo bào thùng thình lên cho nàng lau nhưng lại bị đối phương ôm vào trong lòng khóc nức nở.

"Này, đương gia à, xem ra bà lão này cũng là một người mệnh khổ."

Triệu Tú Mai thấp giọng nói với Dương Tiểu Hài một câu sau đó nàng vội vàng nhảy lên xe ngựa, nói với bà lão những chuyện bi thảm mà bản thân đã trải qua trong quá khứ để an ủi đối phương.