Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1011: Nghi Ngờ




Nếu như nói đó là ảo giác của mình, vậy có phải là tầm mắt trước đó nhìn chằm chằm vào mình cũng là ảo giác của bản thân không?

Ta, Lý Hỏa Vượng thật sự mắc bệnh tâm thần sao? Từ đầu tới cuối đều là do ta mắc chứng tâm thần ư?

Lý Hỏa Vượng đau lòng nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu mình, dùng sức vò tóc.

Hắn không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng hắn không thể không đối mặt với nó, bởi vì bản thân hắn cũng không tin tưởng chính mình.

"Ta..."

Lý Hỏa Vượng giãy giụa một lúc, vẻ mặt đau khổ bấm vào danh bạ tìm số điện thoại của Dịch Đông Lai.

Sau tiếng tút tút dài đằng đẵng, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Dịch Đông Lai.

"Alo, Tiểu Lý à? Có chuyện gì mà gọi cho ta vậy?"

Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay, run giọng hỏi:

"Dịch Đông Lai, ngươi có nghĩ ta bị mắc chứng hoang tưởng bị hại không?"

“Cái gì mà có khả năng hay không, Tiểu Lý à, có phải ngươi lại xuất hiện triệu chứng mới không?”

Giọng điệu của Dịch Đông Lai bắt đầu trở nên nghiêm túc.

"Cũng không biết có phải hay không, chỉ là ta có cảm giác có người cứ nhìn chằm chằm ta, dường như bọn họ có cái gì đó nham hiểm, loại cảm giác này đã xuất hiện rất nhiều lần rồi."

"Lúc nằm viện chưa từng có cảm giác này sao? Chẳng lẽ sau khi xuất viện ngươi mới có triệu chứng này?"

"Đúng vậy, khi ở trong bệnh viện thì không có, ngươi xem, cảm giác kia lại tới nữa rồi."

Lý Hỏa Vượng lần nữa cầm gương lên, chiếu ra bên ngoài.

Tuy nhiên, người được phản chiếu trong gương lần này không phải là bác Tề, mà là một người phụ nữ, một người phụ nữ cầm dù che nắng nhưng không thể nhìn thấy mặt.

Phải biết rằng bây giờ vẫn là mùa xuân, một người phụ nữ như vậy đứng trong tiểu khu có chút kỳ lạ.

"Nàng là ảo giác của ta sao? Là ảo giác từ hoang tưởng của ta? Hay là cái gì khác?"

Lý Hỏa Vượng nghi hoặc hỏi chính mình.

Giọng nói của Dịch Đông Lai vẫn tiếp tục, nhưng ánh mắt của Lý Hỏa Vượng trở nên kiên định, hắn nhẹ nhàng cúp điện thoại.

"Nếu thật sự là ảo tưởng, ta thừa nhận, mặc kệ là trở lại bệnh viện hay là cái gì khác, nhưng là hôm nay ta nhất định phải làm cho rõ ràng xem đây rốt cuộc có phải là do ta hoang tưởng không!

Lý Hỏa Vượng đặt điện thoại di động xuống, mở ngăn kéo ra lấy một vài thứ bỏ vào túi, sau đó bắt đầu bước nhanh xuống cầu thang. Khi hắn bước xuống lầu, người phụ nữ kia vẫn đứng đó.

Lý Hỏa Vượng nhìn vị trí của người này, lặng lẽ đi vòng từ tòa nhà bên trái đến phía sau người phụ nữ, nhanh chóng tiếp cận nàng.

Khi khoảng cách càng ngày càng gần, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn. Người phụ nữ này đi một đôi giày cao gót, quần áo mặc trên người quá phong phanh, không phù hợp với thời tiết hiện tại.

Khi những suy nghĩ kinh hoàng này càng ngày càng chi tiết, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Hỏa Vượng càng ngày càng nhiều.

Lý Hỏa Vượng tiến lại gần, càng ngày càng gần, ngay khi chỉ còn lại mấy bước nữa, một chiếc xe màu đen đỗ sát khu tiểu khu đột nhiên mở cửa ra, hai bóng đen lao ra ngoài.

Một người dùng khăn ướt tẩm chất lỏng che mặt Lý Hỏa Vượng, người còn lại trực tiếp ôm hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng lôi hắn vào trong xe.

Khi cảm nhận được mùi thuốc nồng nặc trên khăn ướt, Lý Hỏa Vượng chẳng những không hoảng sợ, ngược lại trong lòng cảm thấy vui sướиɠ tột độ, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

"Ta không điên! Đây không phải là ảo giác của ta!! Có người đang muốn hại ta!"

Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn liền cảm thấy ý thức của mình đang dần trở nên mơ hồ, thứ tẩm lên trên khăn ướt này chính là thuốc mê.

Lý Hỏa Vượng há hai hàm trên và dưới ra, trực tiếp đưa đầu lưỡi vào răng hàm phía sau rồi cắn mạnh một cái.

Khi cơn đau dữ dội cùng với máu đỏ tươi tràn ngập trong miệng Lý Hỏa Vượng, ý thức của hắn lập tức tỉnh táo lại.

Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng há to miệng hết cỡ, đem khăn ướt cùng ngón tay của đối phương nhét vào trong miệng.

Ngay sau đó, trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện lên một tia khát máu, quai hàm chợt dùng sức, hàm răng trong miệng lập tức cắn nát ngón tay của đối phương.

“Xuýt!”

Người nọ hít một hơi khí lạnh, dùng tay đập mạnh vào đầu hắn, muốn rút tay mình ra, nhưng Lý Hỏa Vượng lại hoàn toàn thờ ơ.

Cả ba chật vật cùng nhau lên xe. Lúc lên xe, Lý Hỏa Vượng chợt nhả răng ra khiến người kia bị đập vào cửa sổ xe.

Lý Hỏa Vượng há ra cái miệng đầy máu, lạnh lùng nhìn những người xa lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy đang đứng trước mặt mình.

"Có biết tại sao ta lại vào xe của các ngươi không? Bất luận các ngươi là người như thế nào, chỉ cần ta lên xe của các ngươi, thì cho dù ta giết hoặc đánh các ngươi tàn phế thì đều là tự vệ cả!"

Lý Hỏa Vượng từ trong tay áo lấy ra một cái dao rọc giấy, trực tiếp đâm vào đùi đối phương.

Ngay lúc đối phương đau đớn mới vừa buông lỏng tay, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng hung ác nắm chặt con dao rọc giấy trong tay, há to miệng lao thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Chiếc xe việt dã thành phố màu đen bắt đầu rung lắc, khi nó rung lắc càng ngày càng mạnh, cửa xe đột nhiên mở ra, Lý Hỏa Vượng cả người bê bết máu lăn ra ngoài.