Sau khi dùng đũa gắp những viên đá cuội có đủ hình dáng khác nhau từ trong bình gốm ra khoe khoang một lát, nàng bưng cái bát kia đi đến con khỉ xiếc bên cạnh, trực tiếp đưa cái bát hoành thánh kia đến trước mặt ba con khỉ kia.
Ba con khỉ rõ ràng là rất đói, vội vàng nhào lên ăn lấy ăn để, không lâu sau ngay cả dầu đỏ trong cái bát cũng được liếʍ sạch sẽ.
Dương Tiểu Hài vẻ mặt phức tạp đi một bước quay đầu ba lần lần nữa ngồi vào vị trí của mình, nhìn bà lão đang tiếp tục ngậm viên đá.
Suy nghĩ một chút, hắn tiếc nuối nói với Triệu Tú Mai bên cạnh:
"Ngươi nói coi có phải là đầu óc bà lão này cũng có bệnh giống như Lý sư huynh không?”
“Bệnh tật làm cho nàng chạy loạn khắp nơi, hậu bối của nhà này đúng là bất hiếu.”
Triệu Tú Mai có chút tức giận nói.
"Nếu bà lão này cũng không có người thân như ta thì sao?”
"..."
Hai người trầm mặc không nói gì.
Tuy nhiên, bất kể tâm trạng của bọn họ như thế nào thì với tư cách là những người xa lạ, bọn họ đã làm những gì có thể làm rồi. Bọn họ cũng không thể mang theo một bà già điên lên đường thăm người thân được.
Mặc dù hai vợ chồng tâm tính thiện lương nhưng cũng không tốt bụng đến mức đấy.
Hai người tiếp tục vùi đầu ăn, nhưng không biết vì sao món hoành thánh này không ngon như vừa nãy nữa.
Một cái hai cái ba cái, khi toàn bộ hoành thánh trong bát đều vào bụng rồi, hai người ăn xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, một lão đạo sĩ cưỡi con lừa đen mang theo hai tên đồ đệ đi tới, râu dài tung bay thoạt nhìn rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
"Sư phó, hôm nay chúng ta ăn ở đây đi.”
"Ừm ~~ được, lần trước lúc ăn hoành thánh, ta còn trừ bạo an dân, nhờ Thiên Lôi đánh cho hai lên quỷ dạ xoa làm hại dân.”
Dứt lời, tất cả mọi người ở trong sạp hàng đều nhìn về phía vị đạo sĩ này, ánh mắt mang theo vẻ kính nể.
"Đúng thế, sư phụ ta là ai chứ, là cao nhân đắc đạo mà có thể lập tức đắc đạo trở thành tiên, cuộc đời ghét kẻ ác như thù.”
Hai tên đạo đồng bên cạnh không ngừng nịnh nọt.
Nghe vậy, một trong ba con khỉ thoáng liếc nhìn chủ nhân đang ăn đến bát thứ hai, nghiến răng giật mạnh sợi dây xích quấn quanh cổ, kêu lên inh ỏi.
Cuối cùng thậm chí nó còn quỳ xuống, liên tục dập đầu với lão đạo nhân kia, trong miệng run rẩy bắt đầu nói tiếng người:
“Cứu...cặn bã!! Cứu cứu mạng!!"
“Hửm?”
Lão đạo sĩ một tay vỗ bàn, nhướn mày một cái, sắc mặt lập tức trở nên không giận mà uy. Khi thấy nội tình bị người khác nhìn thấu, người xiếc khỉ kia chợt lật đổ bàn, từ trong ngực móc ra một con dao nhỏ, định liều mạng với đối phương:
“Mẹ nó! Lỗ mũi trâu, ngươi muốn làm cái gì!”
Nhưng khi nhìn thấy mặt mũi đối phương đỏ bừng, cơ thể của lão đạo sĩ đột nhiên run lên, ánh mắt lơ mơ như đi trên mây nhìn sang nơi khác, ngồi trên băng ghế không đứng dậy nữa.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm cả người xiếc khỉ chuẩn bị liều mạng:
"Hahaha! Hóa ra là bộ dáng này!”
Hắn vừa nói vừa giơ tay tóm lấy con khỉ đang quỳ lạy kia, một cước đá nó trực tiếp thổ huyết ngã lăn ra đất.
"Ngươi còn cáo trạng đúng không! Ta cho ngươi cáo trạng! Ta cho ngươi cáo trạng này!"
Bàn tay kia liên tục vung lên, tát cho da trên mặt con khỉ kia cũng sắp rớt xuống.
Ngay khi Dương Tiểu Hài đang do dự, một viên đá cuội đã bay tới, đập vào cánh tay của người làm xiếc khỉ, trong nháy mắt đánh cho cánh tay hắn gãy cong thành hai khúc.
Ngay khi hắn che lấy cánh tay gào thét lên, bà lão bên cạnh dùng sức phun viên đá cuội trong miệng ra, bay thẳng vào trong miệng của người làm xiếc khỉ đang há to miệng kia, đánh nát xương cốt đập nát óc hắn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, bà lão đi đến bên cạnh con khỉ đầu bê bết máu kia, hai tay xé tấm da khỉ kia ra, bên trong là một cái đầu trẻ con máu thịt be bét.
Con khỉ này thực chất là người thật, chỉ là bên ngoài được bọc bởi một lớp da khỉ mà thôi.
"Này...thật đáng thương, thật là đáng thương.”
Nói rồi, nàng lấy ra một miếng vải trắng cẩn thận quấn quanh đầu đứa trẻ khỉ kia:
“Nào, thế gian này đầy rẫy khổ nạn. Ngươi hãy tin Thạch Độc gia gia, chỉ cần tin Thạch Độc gia gia thì mai sau ngươi mới có thể đầu thai tốt.”
---
Thấy bà lão trước mặt cầm cục đá cẩn thận cạo sạch lớp da khỉ dính trên người đối phương, Dương Tiểu Hài không khỏi trợn to hai mắt.
Hắn không hề ngờ rằng bà lão đói đến nỗi gầy như que củi trước mặt, vẫn luôn thích mυ"ŧ đá lại là một vị cao nhân thần bí khó lường!
"Đương gia à, có người chết! Thật sự chết người rồi, não cũng bị đánh bay ra ngoài rồi.”
Triệu Tú Mai ở bên cạnh có chút sợ hãi trốn sau lưng Dương Tiểu Hài.
Dù đạo sĩ áo đỏ trên đường giết không ít người nhưng cho dù có nhìn bao nhiêu lần thì nàng vẫn sợ người chết.
"Không sao, đừng sợ, không thấy bà lão này là một người tốt diệt ác sao?”
Dương Tiểu Hài thấp giọng an ủi nàng.
Hành động của đối phương khiến hắn yên tâm hơn rất nhiều, sẽ không có khả năng người này vừa giết chết một tên ác nhân, xoay mặt liền giết bách tính bình thường được.
Huống chi, trước đó hai người còn tặng cho đối phương một bát hoành thánh dầu đỏ nữa. Cho dù cuối cùng nàng không ăn nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.