Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 985: Ăn Hoành Thánh




Nghe thấy âm thanh bên trong buồng xe, Dương Tiểu Hài liền không để ý đến dấu chân bên cạnh nữa mà tập trung đánh xe, thỉnh thoảng lấy ra một miếng da cừu cẩn thận xác định phương hướng hiện tại.

"Tú Mai à, trong xe còn có bao nhiêu lương thực nữa? Sắp tới Thanh Khâu rồi, nơi đó rất ít người, giữa đường không dễ gì mà mua lương thực."

Dương Tiểu Hài lên tiếng hỏi vợ mình.

"Đủ ăn, còn mấy trăm cân lương thực nữa, hai người chúng ta có thể ăn được rất lâu. Đúng rồi, lát nữa chúng ta ăn cái gì đây?"

Gả cho một đầu bếp, Triệu Tú Mai cảm thấy đây là sự lựa chọn tốt nhất trong cuộc đời mình. Cho dù nàng ở bên ngoài ăn gió nằm sương thì Dương Tiểu Hài đều có thể thay đổi đủ phương pháp nấu nướng.

"Ăn cái gì?"

Dương Tiểu Hài đang mải mê suy nghĩ, lúc này hắn nhìn thấy phía xa có một sạp quán bày ven đường. sau khi cẩn thận phân biệt chữ viết ở phía trên, hắn liền nói:

"Ăn hoành thánh dầu đỏ."

Khi xe ngựa dừng lại trước quầy hàng, Dương Tiểu Hài thấy các băng ghế sắp đầy người ngồi rồi liền vội vàng kéo vợ mình vào chiếm một chỗ:

"Ông chủ à, làm phiền cho một cân hoành thánh, bỏ vào hai bát!”

"Được! Tìm chỗ ngồi đi! Sắp xong ngay rồi đây!"

Nơi này cũng không đông người lắm. Dương Tiểu Hài nhìn thấy bên trong lều, ngoại trừ có một vài người bán hàng rong trên đường, thư sinh đi xa nhà còn có ba con khỉ xiếc bị buộc dây xích đang nằm trên mặt đất vươn ngón tay quét lấy dầu đỏ bỏ vào trong miệng.

Những người này nhét từng miếng hoành thành lớn vào trong miệng, mùi dầu ớt cay nồng tỏa ra từ họ khiến cho hai người Dương Tiểu Hài đang đói phải nuốt nước miếng liên tục.

---

Không lâu sau, hai bát hoành thánh dầu đỏ đã được đặt trước mặt hai người. Dương Tiểu Hài dùng đũa gắp hoành thánh như chiếc thuyền nhỏ màu trắng từ trong bát canh đỏ đầy dầu ra.

Gắp miếng hoành thánh với hành lá xắt nhỏ bỏ vào miệng nhai, Dương Tiểu Hài nhịn không được gật đầu một cái. Mặc dù hoành thánh được bọc trong dầu đỏ nhưng khi ăn vào lại không hề thấy ngán, ngược lại hơi cay thơm nồng đầy miệng, ăn vô cùng ngon.

Từ góc độ của một đầu bếp như hắn mà nói, hoành thánh này được làm vô cùng ngon.

Trời lạnh thế này mà được húp một bát hoành thánh nóng hổi thì thật là thích. Hoành thánh hết miếng này đến miếng khác được nhét vào trong miệng, hai vợ chồng ăn quên trời quên đất.

"Đương gia à, ngươi có biết làm cái này không?"

"Ta làm được, nhưng không ngon bằng nhà này làm. Chắc hắn có công thức gia truyền nào đó."

Dương Tiểu Hài âm thầm nhìn bếp lò phía xa. Hắn phát hiện trong nồi nấu hoành thánh dường như có mấy cây gậy đang trôi nổi, trong lòng hắn nhất thời không khỏi thắc mắc, đoán xem có là gậy gì.

Ngay khi Dương Tiểu Hài vừa ăn vừa lén nhìn trộm thì một bà lão run rẩy, mái tóc bạc phơ chống gậy đi lại gần sạp hàng.

"Ngươi tới ăn hoành thánh dầu đỏ à?"

Chủ sạp hàng vét hoành thánh nói.

Bà lão liếʍ liếʍ đôi môi có chút nứt nẻ, liếc nhìn hoành thánh đang sôi ùng ục trong nồi:

“Cái đó, ta muốn ăn, chủ quán, có thể mang cho ta một bát nước nóng được không? Ta ăn thì hết bao nhiêu văn tiền vậy?”

Dương Tiểu Hài học trộm cũng giống như bà lão tiện đường bị vứt bỏ. Hắn phát hiện người này ăn mặc rách rưới, quần áo trên người có rất nhiều miếng vá, cả người giống như cây hòe khô héo vậy.

"Ngươi nói cái gì vậy, một bát nước nóng thì cần tiền làm gì chứ, ngươi ngồi đi, ta rót cho ngươi!"

Sau khi bà lão cảm ơn chủ quán cả ngàn lần, liền nhìn xung quanh một chút rồi đi đến ngồi xuống bàn bên cạnh Dương Tiểu Hài.

Khi bát nước nóng được đặt trước mặt bà lão, bà lão kia liền mở cái bao bố của mình ra, lấy ra một cái bình gốm nhỏ màu đen.

Đầu tiên nàng uống một ngụm nước dọc theo thành bát, sau đó lấy đũa từ trong ống tre ra, cẩn thận gắp một viên đá cuội nước đen từ trong bình gốm ra.

"Này, đương gia à, ngươi mau nhìn kìa, sao người kia lại ăn đá chứ?"

Khi Dương Tiểu Hài nhìn lại thì thấy bà lão kia đang bỏ đá vào trong miệng mυ"ŧ một cách nồng nhiệt.

Chờ sau khi mυ"ŧ sạch nước màu đen trên viên đá, lúc này bà lão mới nhổ viên đá kia ra rồi bỏ lại vào trong bình gốm. Bà lão lần nữa bưng bát nước nóng kia lên uống từng ngụm.

Khi nàng nhét một viên đá khác vào trong miệng, vẻ mặt Triệu Tú Mai có chút không chịu nổi nói với Dương Tiểu Hài:

“Chúng ta mua cho nàng một bát hoành thánh đi. Nàng chỉ ăn đá thôi thì sao có thể no được chứ.”

“Ừm.”

Dương Tiểu Hài khẽ gật đầu. Hắn cũng không nỡ nhìn người khác bị đói. Lúc trước khi còn là ăn mày, hắn có thể biết được cảm giác khi bị đói bụng.

Đương nhiên Dương Tiểu Hài không dám bố thí quá nhiều, cùng lắm là gọi cho đối phương một bát thức ăn mà thôi. Dù sao quy tắc không được tiết lộ tài sản của mình ra ngoài thì hắn vẫn biết.

Khi bát hoàng thánh tám lượng mà Dương Tiểu Hài gọi được đưa ra, hắn liền bưng bát đồ ăn mới nấu xong đến trước mặt bà lão:

“Bà ăn cái này đi, ăn cái này giúp chống đói hơn cái của ngươi.”

Bà lão sửng sốt một lúc, sau đó cười lên lộ ra cái lợi màu đỏ thẫm không có răng với Dương Tiểu Hài:

“Bé con, ta cám ơn ngươi nhiều, ta không cần đâu. Chỗ ta cái gì cũng có hết, ngươi xem, viên đá này có vị thịt kho tàu, viên này là vị vịt bát bảo, còn có viên này, viên này là chân giò hầm nước tương.”