Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1005: Tượng Đá




Lúc này Lý Hỏa Vượng như ở chỗ không người, từ ngoài Thượng Kinh Thành giết vào giết ra.

“Cảm ơn cha.”

Bên trong tường thành màu đỏ thẫm bị một đám binh gia như hổ rình mồi bao vây, đó chỉ là trong thành, có trời mới biết phạm vi ngoài tường thành có bao nhiêu.

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn sang hoàng cung gần đó, Huyền Tẫn, Chính Bá Kiều và cả Quốc Sư đều không có mặt, xem ra đều đi bảo vệ hoàng đế rồi, vậy thì xem ra Cao Trí Kiên chắc không sao.

Trong cổng thành, tín đồ pháp giáo đông chi chít như kiến cỏ trèo lên tường thành.

“Hay là ngươi quay về, chúng ta thêm một cọng lông, ngươi giết chết họ!”

Còn trong tường thành cũng là hoa nở mọi nơi, khắp nơi bị pháp giáo triệu hồi đám người tạo phản.

“Lữ đoàn chủ! Cố gắng lên! Cháu gái ngươi còn sống! Đừng từ bỏ!”

Lý Hỏa Vượng giật mạnh, chém kiếm màu đỏ ra, trực tiếp chém người và cả nhà gỗ thành hai nửa. Pháp giáo càng nhiều, thảm kịch của đoàn nhà họ Lữ cũng sẽ càng nhiều!

---

Không chỉ có Cao Chí Kiên, mà Giám Thiên Ti cũng ở ở thành Thượng Kinh.

Xem ra lần này người chết rất nhiều, khiến cho thành Thượng Kinh rối loạn hết cả lên, nhưng số lượng tín đồ Pháp giáo tử vong càng nhiều hơn.

Sau khi xử lý xong, toàn bộ mụt nhọt lẩn trốn đều nổ tung. Mặc dù rất đáng sợ nhưng e là Pháp Giáo của Đại Lương sẽ không làm được trò trống gì nữa.

Dù Lý Hỏa Vượng có nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể hiểu được mục đích của đối phương là gì.

"Còn có...Không phải thiên tai sao? Thiên tai thì sao? Thiên đạo nào biến động rồi? Tại sao ta lại không có cảm giác gì?”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, bức tường thành bên cạnh hắn phát ra tiếng chấn động rất nhỏ.

Ngay lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, cùng với tiếng chấn động, một viên gạch xanh từ trên cao rơi xuống, tiếp theo là hai viên, ba viên.

Sau một lúc, toàn bộ tường thành lập tức nứt ra, một pho tượng đá đầu hổ to lớn cao mười mấy thước từ bên ngoài chen vào.

Khoảnh khắc khi phá cửa thành, cả pho tượng dùng sức đập mạnh xuống đất, một làn khói vàng nhanh chóng lan ra khu vực xung quanh.

Bất cứ thứ gì chạm vào làn khói màu vàng sẽ ngay lập tức hóa đá rồi biến thành tượng đá.

Dù là người sống hay là làn khói đen đang lắc lư trên ngọn lửa.

Nhìn thấy làn khói vàng kia sắp bao trùm toàn bộ thành Thượng Kinh, trong hoành thành phía xa xa vang lên một âm thanh nào đó.

"?..."

Cùng với âm thanh này, hướng bay đi của khói vàng đột nhiên bị vây hãm lại phía trong không rõ nguyên nhân, chỉ có thể tiếp tục tích tụ tại chỗ, không thể lan tràn vào bên trong.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng phương pháp của Ti Thiên Giám đã khắc chế được đối phương, thì một âm thanh đều nhịp vang lên, từng hàng tượng đá liên tục đi ra khỏi đám khói vàng.

Họ cầm trên tay những cây mâu đá và giáo đá giống nhau, trên người đội mũ đá mặc áo giáp đã thống nhất.

Màu sắc của đất vàng, cùng với hành động đều nhịp của bọn chúng khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến một cái gì đó không thể giải thích được.

"Cái quái gì đây? Tượng binh mã?"

Khi bàn tay phải của một tên tượng binh mã chiến xa trong số đó giơ lên, những tượng đá bắt đầu liên tục tiến về phía trước, lao về phía trước một cách điên cuồng.

Hữu Tử Hùng đứng trong đám đông một người một ngựa xông lên, hắn trực tiếp lộn ngược ra sau, dùng sức vung bốn thanh Mạch Đao sau lưng mình lên.

Bốn thanh Mạch Đao dày nặng bay ra ngoài, cắm vào trong người tượng binh mã.

Khi những sợi dây xích duỗi thẳng ra rồi vung mạnh, một đống tương binh mã lập tức bị cắt làm đôi.

Tuy nhiên, dù Hữu Tử Hùng có cắt đứt bao nhiêu đi chăng nữa thì những tượng binh mã giống như vô tận không ngừng xông ra từ trong làn khói vàng.

Pho tượng đá kia chính là mấu chốt! Nếu không đập vỡ thứ này, thì căn bản không thể diệt tận gốc rễ những tượng binh này được!

Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, lắc lắc cái đầu sưng phồng của mình. Lúc này, Bành Long Đằng xuất hiện bên cạnh hắn, túm lấy hắn ném về phía pho tượng đá kia.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng cách pho tượng đá càng ngày càng gần, hắn trực tiếp rút thanh Cốt Kiếm ra chém mạnh vào nó.

Một vết nứt bay ra, ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ rằng vết nứt đó có thể cắt đứt đầu của pho tượng đá, thì thật không ngờ lại xuất hiện một tình huống khác.

Đủ loại chất lỏng kim loại sẫm màu biến dạng phun ra ngoài lan tràn như dòng nước.

"Chuyện gì vậy! Đại Tề bên kia xảy ra chuyện gì rồi!!"

Từ trước đến giờ Lý Hỏa Vượng chưa từng thấy qua loại tình huống này, dường như trong khoảng thời gian này, Đại Tề bên kia đã xảy ra một số biến hóa mà người bình thường khó có thể lý giải được.

Nhưng không lâu sau, Lý Hỏa Vượng không có thời gian để nghĩ về chuyện của Đại Tề nữa.

Chỉ thấy những chất lỏng màu sẫm kia nhỏ giọt và bắn tung tóe lên trên pho tượng đá, dần dần nở rộ thành từng đóa hoa sen lan ra khắp nơi.

Chỉ là màu sắc thối rữa của hoa và sen luôn thay đổi, khiến người ta vừa nhìn đã thấy hoa mắt, buồn nôn.

Hầu hết cơ thể của pho tượng đá khổng lồ đều được những thứ này bao phủ, khiến nó thậm chí còn đáng sợ hơn trước.

“Rút lui!”

Bành Long Đằng lại xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng, một tay chộp lấy hắn ném ngược về phía sau.