Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng lại nhìn về phía Hữu Tử Hùng trầm mặc trước mặt:
“Vậy ngươi cũng không biết rõ vì sao các vị sư thái của An Từ Am lại chết ư?”
Hữu Tử Hùng khẽ lắc đầu:
"Sau khi cầm kiếm Tần A đổi lấy bạc thì ta liền trở về doanh trại, sau đó cũng không có rời doanh trại. Ta nào biết sau đó xảy ra chuyện gì đâu.”
"Sau đó, thiên tai qua đi, Tứ Tề và Hậu Thục lại bắt đầu đánh nhau, sau đó nữa...”
Nói đến đây, trên mặt Hữu Tử Hùng lộ ra một tia đau khổ:
“Sau đó nữa, Tứ Tề bị diệt vong. Vốn dĩ ta muốn liều chết chiến đấu kéo theo mấy tên chịu tội thay nhưng Ti Thiên Giám đại nhân lại nói rằng giữ được núi xanh thì không sợ không có củi đốt, vì vậy những Binh Gia may mắn còn sống sót như chúng ta cùng với quan sai ở trong Ti Thiên Giám chỉ có thể đi theo hắn đến Đại Lương.”
"Binh Gia của Hậu Thục lại lợi hại như vậy? Thế mà có thể chiếm được Tứ Tề.”
“Đánh rắm!”
Hữu Tử Hùng nghe vậy tỏ ra vô cùng tức giận.
"Những tên cẩu quan kia! Chính là bởi vì bọn chúng bán đứng quan binh ở tiền tuyến của chúng ta! Xin lương thực không cho, xin bạc cũng không cấp!! Một đám bất tài! Hại cho chúng ta chỉ có thể thiếu ăn thiếu mặt liều mạng chiến đấu với đám man di Hậu Thục kia!!”
"Họ thì hay rồi, quay đầu liền phối hợp với thái giám trong cung, nội ứng ngoại hợp bán toàn bộ quan gia cho Pháp Giáo!!”
“Cái gì!?”
Khi vừa nghe thấy những lời này, đồng tử Lý Hỏa Vượng chợt co rút lại cực nhỏ:
“Ngươi nói cái gì? Tứ Tề bị diệt vong là bởi vì Pháp Giáo?”
"Đương nhiên rồi! Nếu không thì ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào đám man di Hậu Thục kia mà có thể qua được biên ải sao? Cho dù không có lương thực cũng không có bạc! Chỉ cần một người Hữu gia chúng ta còn sống thì chúng ta tuyệt đối không để cho bọn chúng vượt qua!”
Sau khi tức giận nói xong những lời này, Hữu Tử Hùng thở dài một hơi thật sâu.
“Nếu Hậu Thục thật sự có bản lĩnh chiếm lấy Tứ Tề, vậy thì Hữu gia chúng ta cũng nguyện ý nhận thua. Nhưng cuối cùng lại bị Pháp Giáo hái mất đào, vừa nghĩ đến là ta liền cảm thấy không cam lòng!!"
Khi tiếng xiềng xích vang lên leng keng, bốn thanh Mạch Đao phía sau lưng Hữu Tử Hùng quay vòng. Hắn chợt quay người lại dùng sức hất bốn thanh Mạch Đao bay ra ngoài, trực tiếp phân thây thi thể của tên Pháp Giáo cách đó không xa.
"Không không không, ngươi chờ một chút."
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng vô cùng nghiêm túc đi đến trước mặt Hữu Tử Hùng, nói với hắn một cách rất nghiêm túc:
"Trước tiên ta cần phải xác nhận một chuyện trước. Tứ Tề thực sự bị Pháp Giáo làm cho diệt vong? Cũng chính là nói, hôm nay toàn bộ Tứ Tề đều thuộc về sự quản lý của Pháp Giáo tế bái thiên tai?”
"Chuyện đó là đương nhiên, nếu chỉ là thay đổi triều đại một cách tầm thường thì hà cớ gì Ti Thiên Giám đại nhân lại phải xa xôi ngàn dặm dẫn chúng ta chạy đến nước Lương?”
Lời nói của Hữu Tử Hùng khiến Lý Hỏa Vượng lập tức sững sờ ngay tại chỗ. Vốn dĩ hắn còn cho rằng chuyện của Pháp Giáo hoặc là Pháp Giáo của Đại Tề chỉ là một phiền phức không lớn không nhỏ mà thôi.
Chỉ cần Cao Chí Kiên hiện đang làm hoàng đế không phải là một tên hồ đồ, Binh Gia binh mã hùng tráng phối hợp với mình và Ti Thiên Giám thì chỉ cần cho một chút thời gian thì nhất định có thể giải quyết được phiền phức này, cũng không đến mức đi đến nước sống chết.
Tuy nhiên, tin tức toàn bộ quốc gia Tứ Tề đã bị Pháp Giáo chiếm đóng đã giáng một đòn cảnh tỉnh vào Lý Hỏa Vượng.
Đây không phải là cái gì khác, đây là Pháp Giáo, một Pháp Giáo có thể biến dân chúng bình thường trở thành quái vật không sợ sống chết!
Bây giờ sợ rằng toàn bộ bách tính ở Tứ Tề thì có tám chín phần mười đều đã trở thành tín đồ của Pháp Giáo rồi. Những chuyện đã trải qua ở Đại Tề đã chứng minh cho hắn biết được sự kinh khủng sau khi Pháp Giáo trở nên phổ biến.
Trong nháy mắt, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được áp lực đè nặng lên người mình như núi Thái Sơn.
Nếu Tứ Tề bị Pháp Giáo chiếm đóng thì Pháp Giáo nhất định sẽ bành trướng ra xung quanh, sau Tứ Tề sẽ là Hậu Thục, sau Hậu Thục sẽ là Thanh Khâu.
Nếu Pháp Giáo thật sự chiếm được Thanh Khâu thì thứ xuất hiện trước mặt Đại Lương sợ rằng không còn là con quái vật khổng lồ cực kỳ kinh khủng nữa.
Vào lúc này, Lý Hỏa Vượng sớm đã không quan tâm đến việc đuổi theo Hư Niên vừa mới chạy trốn mà hắn mang theo vẻ mặt hốt hoảng rời khỏi hang động.
Sau khi Lý Hỏa Vượng rời đi, râu quai hàm ở bên cạnh nói với Hữu Tử Hùng:
"Ngươi thu liễm lại tính khí một chút, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này sợ là không dễ chọc vào đâu.”
"Ngươi cho rằng hiện tại ta còn sợ chết sao? Nếu lúc đó ta canh giữ biên ải thì ta đã chết ở nơi đó rồi!"
Tinh thần của Hữu Tử Hùng lại trở nên suy sụp, vẻ mặt âm u đi ra bên ngoài hang động.
"Quan gia của Tứ Tề đã không còn nữa. Những Binh Gia Tứ Tề như chúng ta sống còn có ý nghĩa gì chứ! Bây giờ ta sống chỉ là để giết hết toàn bộ Pháp Giáo trên thiên hạ này!”
Chiếc xe bọc sắt chậm rãi lăn bánh về phía trước, Dương Tiểu Hài cầm dây cương có chút kinh hồn bạt vía nhìn những dấu chân dày đặc trên đường.
"Trời ơi, sao khắp nơi đều có dấu chân của binh lính chạy tới chạy lui vậy? Vậy là sắp có chiến tranh rồi à?
"Phủi phui cái miệng, đương gia à, ngươi chớ có nói bậy bạ, đang êm đẹp thì đánh đấm cái gì chứ.”