Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 983: Giành Kiếm




Người mặc giáp đen nghe vậy, hai chân dậm mạnh xuống đất, lập tức lật lên không trung, hai cánh tay giật về phía sau, vung mạnh áo choàng phía sau, bốn thanh Mạch Đao sau lưng đồng loạt bay về phía Hư Niên.

Trong lúc nhìn thấy bốn móng chân Hư Niên bị xiềng xích trói chặt, Lý Hỏa Vượng chớp chuẩn thời cơ, chém một đường khe nứt với cô gái mặt chữ Vu trên lưng Hư Niên.

Thấy cô gái đó muốn tránh, Lý Hỏa Vượng lấy ra xương sườn cắm vào l*иg ngực của mình, lấy hắn làm trung tâm, tất cả những người gần đó đều được hưởng nỗi đau rực cháy toàn thân hắn.

Liền sau đó, cái đầu của cô gái đó lập tức bị khe nứt đưa đến Đại Tề, cũng trong lúc đó, tàn ảnh màu đỏ xung quanh Hư Niên dần biến mất.

Tiếng xiềng xích vang lên “roạt roạt roạt”, người đàn ông mặc giáp đen vung một sợi xích đến, quấn lấy thanh Tử Tuệ Kiếm của Lý Hỏa Vượng rồi rút ra, bắn về phía chỗ mất đầu của Hư Niên.

“Đợi đã!”

Cơ thể Lý Hỏa Vượng lập tức lóe lên, trực tiếp xuất hiện trong không trung cách một trượng, sau đó xúc tu của Lý Tuế bay đến, quấn chặt Tử Tuệ Kiếm.

“Đừng giết nó, đó là bạn của...bạn ta! Vừa nãy nó chỉ bị người khác điều khiển thôi! Không phải thật sự muốn đối phó chúng ta.”

Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông mặc giáp đen trước mặt giải thích nguyên do.

Người đàn ông nghe thấy lời nói, lại liếc Hư Niên không còn nhúc nhích một cái, cơ thể rút ra ngoài, bốn thanh Mạch Đao quấn lấy Hư Niên bay trở lại, được hắn cắm lại về sau lưng.

Hư Niên được tự do nhanh chóng quay người chạy vào trong bóng tối, chỉ lúc sau, nó lại quay trở ra, chỉ là lần này trên cổ của nó mọc một khuôn mặt cô gái.

Khuôn mặt vẫn bị rách, phía dưới vết thương như trang sách lộ ra dấu chữ nát, lần này Lý Hỏa Vượng nhận ra, dấu chữ đó là bút tích của Gia Cát Uyên.

“Là ngươi phải không?”

Hư Niên nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng hỏi.

Lý Hỏa Vượng nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp, dường như muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy cái miệng của mình nặng như ngàn cân.

“Không, không phải là ngươi, ngươi không còn nữa.”

Hư Niên vô cùng thất vọng lắc đầu, lùi lại mấy bước, rồi chạy về phía hang động, khiến tên râu quai nón trọc đầu chạy vào sợ đến vội vàng giơ xẻng lưỡi liềm trong tay lên.

Lý Hỏa Vượng đang định đuổi theo thì bị kéo lại, hắn quay đầu thì hắn hiện Lý Tuế đang kéo co với người khác.

“Lý Tuế, mau buông ra!”

“Không được, người này muốn cướp kiếm của chung ta! Đây là kiếm của chúng ta! Không thể cho hắn!”

Lý Tuế cố nhịn đau nói.

Chỉ thấy giữa hai người, một bên là xiềng xích, một bên là xúc tu, vừa hay quấn chặt lấy Tử Tuệ Kiếm lơ lửng trên không trung.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng chuyển tâm tư từ Hư Niên sang người đàn ông mặc giáp đen trước mặt.

“Vị huynh đài này, có thể trả kiếm cho ta không?”

Ngọn lửa toàn thần Lý Hỏa Vượng dần tắt, cơ thể cháy đen một mảng.

“Trả cho ngươi? Tại sao? Đây là kiếm của ta!”

Hữu Tử Hùng nhìn quái nhân tà tu với đôi mắt đầy tia máu, quát lớn.

“Tử Hùng, Nhĩ đại nhân, mọi người đều là người mình, không cần thiết phải vậy, có gì từ từ nói.”

Tên râu quai nón đầu trọc vừa nãy đi đến giữa hai người giảng hòa.

Lý Hỏa Vượng cũng không muốn gây xích mích với đối phương, dù sao vừa nãy đối phương đã giúp mình.

“Vị huynh đài này, ta không phải là người nhỏ mọn, nếu cái khác thì đã đành, nhưng thanh kiếm này tuyệt không thể cho ngươi, vì nó là di sản của một vị trưởng bối của ta.”

“Trưởng bối? Là ai?”

“Tĩnh Tâm sư thái ở An Từ Am.”

Nghe vậy, đôi mắt Hữu Tử Hùng lóe lên, buông xích quấn lấy Tử Tuệ Kiếm, thu hồi vào trong đấu bồng.

Thấy hành động của đối phương, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức nổi lên nghi hoặc:

“Sao thế? Ngươi cũng quen Tĩnh Tâm sư thái?”

“Không quen, nhưng ta là người Tứ Tề, ban đầu kiếm của ta đúng là thế chấp cho ni cô của An Từ Am, Tứ Tề đã diệt vong, có lẽ bọn họ cũng không thể tìm hộ bộ đổi tiền phải không? Ha ha.”

Hữu Tử Hùng vừa nãy còn sát khí ngút trời dường như mất đi tinh thần, trở nên vô cùng sa sút.

----

Trong hang động mờ tối, Lý Hỏa Vượng cả người nám đen khẽ cau mày nhìn người đàn ông mặc giáp đen tên là Hữu Tử Hùng trước mặt.

Qua lời giải thích vừa rồi, hắn cũng hiểu được đại khái lai lịch của người này.

Người này là Binh Gia của Tứ Tề. Triều đình của Tứ Tề đã không còn nữa, họ cũng tựa như lục bình không rễ, dự định đi theo quốc sư cùng nhau tới Đại Lương.

Còn quan hệ của hắn và An Từ Am, Lý Hỏa Vượng cũng hỏi được rõ ràng. Họ chỉ là gặp gỡ giữa đường, trước mắt thiếu lương thực cho nên Hữu Tử Hùng dùng bội kiếm của mình để đổi lấy bạc của các sư thái.

Hơn nữa số bạc này còn là những tang vật của đám Thủy Phỉ mà mình đã giết sạch trên đảo Cỏ Lau. Lúc đó, mình đã cầm số bạc trên đảo này để nhờ Tĩnh Tâm sư thái đối phó với Đan Dương Tử đang quấn lấy mình.

Còn sư thái thì lấy số bạc này đổi lấy kiếm của Hữu Tử Hùng, cuối cùng vì sự an nguy của mình nên đã đưa cho mình để phòng thân trên đường.

Đi một vòng rồi lại trở về điểm ban đầu, dường như mọi thứ đều có số cả.

Nghe Hữu Tử Hùng kể ra, những ký ức xa xôi dần hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, vẻ mặt của hắn không nhịn được trở nên vô cùng phức tạp, hắn cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần.