Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 982: Bị Khống Chế




“Cha, tóc ngươi đang biến thành màu trắng.”

Lý Tuế bỗng nhiên nhắc nhở, khiến Lý Hỏa Vượng nhìn sang mu bàn tay của mình, nếp nhăn trên mu bàn tay mình đang nhanh chóng tích lại.

“Không hay rồi! Vừa nãy ta bị Hư niên tấn công đập vào rồi!”

Lý Hỏa Vượng lập tức lấy ra hồ lồ, đổ Dương Thọ Đan vào trong miệng mình.

Sau khi nuốt mấy chục viên, khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy nếp nhăn trên mu bàn tay mình nhanh chóng biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may mình là tâm tố, có thể uống Dương Thọ Đan không giới hạn, nếu không, nó tấn công thì có thể lấy mạng của mình.

Nhưng nhìn Hư Niên ở phía không xa, Lý Hỏa Vượng biết e rằng chuyện này không thuận lợi như vậy.

Trước đây hắn từng đấu với Hư Niên một lần, dù lúc đó là cục diện do Gia Cát Uyên sắp đặt, cũng không thể phủ nhận năng lực lấy đi tuổi tác thần bí khó lường của đối phương.

Lý Hỏa Vượng thực sự không ngờ, người bạn này của Gia Cát Uyên lại bị pháp giáo bắt và khống chế.

Lý Hỏa Vượng cảnh giác mau chóng nhìn hoàn cảnh xuntg quanh một vòng, có vẻ nơi này là hang động đá vôi trong núi, giống như thạch nhũ của đá răng nanh trải khắp đỉnh đầu. Mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, tổng thể nghiêng về bên trái.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng nghi hoặc là, vừa nãy rõ ràng hắn đã giết rất nhiều người trong bóng tối, nhưng bây giờ xung quanh ngoại trừ dấu vết đao trên mặt đất thì không có dấu máu nào.

Nhưng rất nhanh Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những bóng người đó từ trong bóng tối phía xa, những thứ trốn trong bóng tối.

Bóng tối phía xa rất kỳ lạ, dù thị lực của Lý Hỏa Vượng có tốt đi nữa cũng không thể nhìn xuyên thấu, nhìn rõ thứ bên trong.

Liền sau đó, động đá vôi vừa bừng sáng bắt đầu chìm vào trong bóng tối từng tấc, còn Hư Niên ở phía xa và những thứ trong bóng tối cùng ép về phía Lý Hỏa Vượng.

Động đá vôi vừa nãy còn trống không dường như chật kín người trong nháy mắt, từ các góc tấn công đến Lý Hỏa Vượng.

---

Lý Hỏa Vượng không dám sơ suất, đặc biệt là bất kỳ lần nào trong đó đều có thể là đòn tấn công của Hư Niên.

Đối diện với Hư Niên, Lý Hỏa Vượng biết mình phải nghiêm túc dốc hết toàn lực rồi, dù sao Dương Thọ Đan trong hồ lô của mình đã hết rồi, nếu lại bị Hư Niên chạm vào, e là mình sẽ chết già tại chỗ.

Đúng lúc tấn công xung quanh đến càng lúc càng dồn dập, soạt kéo một cái, bật lửa đánh lên bề ngoài cơ thể Lý Hỏa Vượng, ngọn lửa ngút trời lập tức chiếu sáng mọi thứ xung quanh, một số thứ trong bóng tối nhanh chóng tan chảy dưới sức nóng của ngọn lửa.

Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Hư Niên lại đứng tại chỗ, quanh người nổi lên một số tàn ảnh màu đỏ, cho dù lúc này hắn hiến tế làn da, đổi lấy năng lực, vẫn cảm thấy da đầu căng chặt.

Ban đầu Hư Niên dựa vào chiêu này cùng mình chế phục long mạch Đại Lương!

“Không được, không thể để hắn làm được!”

Hai chân bốc lửa của Lý Hỏa Vượng dậm xuống đất, xông về phía bên cạnh Hư Niên.

Trong ánh lửa bập bùng, một số bóng đen nhảy ra từ cái bóng của nhũ đá, lao về phía Lý Hỏa Vượng, nhưng còn chưa chạm vào, thì toàn thân bốc lên ánh lửa lăn dưới đất.

Nhìn thấy Hư Niên đó cách mình không xa, Lý Hỏa Vượng rút Tích Cốt Kiếm, chém mạnh về phía nó, một khe nứt lập tức bay về phía nó.

Đúng lúc khe nứt sắp cắt trên lưng Hư Niên, mặt đất dưới người Hư Niên bỗng nhiên sụt lún, trong phút chốc nàng thấp đi một đoạn lại trốn qua đó.

Đợi khi Hư Niên mang theo một tàn ảnh màu đỏ vĩnh viễn không biến mất đó bò lên từ không hố, cục diện bắt đầu xoay chuyển.

Lý Hỏa Vượng không dám để tàn ảnh của Hư Niên chạm vào, bất luận là thời gian đảo ngược hay cơ thể già đi, hắn cũng không muốn, vừa lùi lại vừa dùng Tích Cốt Kiếm đánh trả.

Nhưng điều khó là, những tàn ảnh màu đỏ bên cạnh Hư Niên sẽ không biến mất, những tàn ảnh đó không ngừng chiếm không gian trong động đá vôi ép cho Lý Hỏa Vượng chỉ có thể lùi lại.

Nhưng rất nhanh cơ hội xoay chuyển xuất hiện. “Soạt!”

Một thanh đao đen mang theo xiềng xích bắn đến, trực tiếp cắm lên vẩy lân của Hư Niên.

Sợi xích quấn lấy, một bóng người từ bên ngoài bị lôi vào trong động đá vôi.

Thấy người đó cách Hư Niên càng lúc càng gần, Lý Hỏa Vượng vội vàng hét lớn:

“Cẩn thận! Không được để thứ đó lại gần người!”

“Keng!” một tiếng, một thanh đao khác cắm mạnh xuống đất, người này đứng vững ở chỗ cách Hư Niên ba trượng.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng nhìn dáng vẻ người này, điều khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ là, người này không phải là người trọc đầu cầm xẻng lưỡi liềm mà mình gặp trước đó.

Toàn thân người này là giáp đen vỡ nát, trông giống như binh gia, trong có vẻ cũng không lớn tuổi, nhưng hình như đã trải qua rất nhiều chuyện, trên khuôn mặt râu lởm chởm đầy vẻ thăng trầm.

“giết chết tín đồ pháp giáo cưỡi trên thứ đó đi!”

Lý Hỏa Vượng hét lên với người đó. Người đàn ông mặc giáp đen liếc Tử Tuệ Kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng, hai cánh tay run lên, bất luận là thanh đao cắm trên lưng Hư Niên hay cắm dưới đất đều được thu về cùng lúc, được hắn cắm trở về sau lưng.

“Đưa ta Thái A Kiếm!”

Không đợi Lý Hỏa Vượng hiểu ra Thái A Kiếm này là gì, Hư Niên đã lao về phía hai người.

Lý Hỏa Vượng mau chóng lùi lại hét lớn lên với người đàn ông mặc giáp đen ở bên khác

“Nghĩ cách khống chế nó! Để ta giải quyết rắc rối này!”