“Ta thông qua kiểm tra rồi, chỉ cần đợi người nhà đến đón, ngày kia ta có thể xuất viện rồi!”
Vệ Sĩ Lý phấn khởi đặt mông ngồi bên cạnh Lý Hỏa Vượng nói.
“Ta biết rồi, ngươi đã nói với ta một lần rồi, không cần lặp lại.”
“Haha, ta vui mà, ta đã ở đây gần một năm rồi, giờ cũng được ra rồi!”
Vệ Sĩ Lý dùng thìa gạt khoai tây thịt gà trong khay vào trong cơm, đảo mạnh lên rồi ăn.
“Sắp một năm rồi ư? Đúng là cũng lâu thật, đúng rồi, ngươi đã ở bệnh viện này thời gian dài như vậy, thế ngươi có biết người đàn ông bị nhốt trong phòng triệu chứng nặng không?”
Lý Hỏa Vượng lên tiếng hỏi.
Vệ Sĩ Lý tỏ vẻ mặt khó hiểu:
“Nhốt trong khu triệu chứng nặng? Là ai nhỉ?”
“Chính là người có râu đó.”
“Ồ, hắn à, hắn tên là Tiền Phúc, cũng là bệnh nhân cũ, khi ta chưa đến thì hắn đã ở đây rồi.”
“Thế hắn mắc bệnh gì? Sao lại bị nhốt?”
“Bệnh gì à?”
Vệ Sĩ Lý đặt thìa xuống tỏ vẻ mặt nghi hoặc:
“Hình như, hình như là tâm thần phân liệt, đa nhân cách.”
“Tâm thần phân liệt, đa nhân cách? Không thể chứ? Ta cũng chưa từng thấy người nào tâm thần phân liệt đa nhân cách ăn nói lung tung.
Thấy Lý Hỏa Vượng và Vệ Sĩ Lý trò chuyện với nhau, người phụ nữ mắc chứng lo âu đi đến với vẻ mặt hóng hớt.
“Thanh niên các ngươi đang nói chuyện gì thế?”
“Không nói gì. Đang nói rốt cuộc Tiền Phúc mắc bệnh gì, chị gái của hắn là tâm thần phân liệt đa nhân cách phải không?”
Vệ Sĩ Lý hỏi Trương Thủy Nga.
“Ấy, tâm thần phân liệt đa nhân cách gì chứ, không biết thì đừng nói bừa, hắn mắc bệnh gì, bác sĩ còn chưa kiểm tra ra đâu, không biết bệnh gì.”
“Bác sĩ cũng không biết bệnh gì?”
Lý Hỏa Vượng không khỏi ngạc nhiên, trong nhận thức của hắn, đây là trường hợp đầu tiên.
Đúng thế, bác sĩ cũng không phải là thần tiên, chữa được tất cả các bệnh, có những bệnh không ghi chép trong sách y, họ gặp phải cũng bó tay.”
Nói ra thì Tiền Phúc này cũng là người đáng thương, bác sĩ không biết hắn mắc bệnh gì, đương nhiên cũng không biết phải kê thuốc gì, cho nên khi bệnh tình hắn nặng thêm, chỉ có thể nhốt lại, đợi bệnh tình ổn định chút thì thả ra.
Nghe thấy lời của đối phương, chút nghi hoặc trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng biến mất, tiếp tục ăn đồ ăn trong khay, hoàn toàn không để tâm tất cả chuyện xảy ra trước đó.
Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng cho rằng chuyện này cứ qua như vậy, nhưng buổi chiều mấy hôm sau, khi Lý Hỏa Vượng đang ăn măng tây, một người đàn ông từ hành lang đi ra khiến sắc mặt hắn hơi ngẩn người, đó là Tiền Phúc, hắn đã được thả ra.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn hắn, Tiền Phúc cũng nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, hắn còn không đi lấy bữa sáng mà đi thẳng đến chỗ Lý Hỏa Vượng.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng đối phương bám lấy mình, đối phương lại xin lỗi mình.
“Xin lỗi, hôm qua ta đã nói chuyện với ngươi phải không? Có chỗ nào làm phiền mong ngươi thông cảm, dù sao ngươi cũng biết người đến đây chắc chắn có nguyên nhân.”
So với Tiền Phúc điên điên khùng khùng trước đó, Tiền Phúc của hôm nay tỏ ra lịch sự hòa nhã, hoàn toàn như hai người khác nhau.
---
Nghe thấy lời của Tiền Phúc, Lý Hỏa Vượng không đáp lại ngay. Đầu tiên hắn bưng bát cháo bí ngô húp một ngụm, nuốt măng tây trong miệng xuống bụng, rồi lại nhìn kỹ đối phương từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nói:
“Đa nhân cách phải không?”
“Có thể nói như vậy, nhưng nhưng ta khác với bệnh nhân rối loạn đa nhân cách khác, ta không chỉ có một loại bệnh, một nhân cách khác của ta mắc bệnh tâm thần.”
“Hai nhân cách? Lại còn một nhân cách thì bình thường, một nhân cách khác mắc bệnh tâm thần?”
Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, thầm nói: Không phải anh chàng này mắc chứng ảo tượng nặng chưa kiểm tra ra chứ?
“Ta không có ý gì khác, chỉ muốn nói xin lỗi, một nhân cách khác của ta không ảnh hưởng đến ngươi, thì tốt quá rồi, đã vậy ngươi ăn cơm đi, ta đi đây.”
Tiền Phúc nói xong rồi quay người bỏ đi.
“Tên này mắc bệnh không nhẹ đấy, sớm biết vậy đã không đến khu triệu chứng nặng.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, nửa tiếng sau uống thuốc, sau đó ngồi trong phòng nghỉ xem thời sự một lúc là đến giờ tắt đèn.
Thực ra nếu không tính ảnh hưởng của bệnh tình, thì cuộc sống trong bệnh viện tâm thần rất lành mạnh, rất có quy củ, không ai được thức đêm, cũng không được ăn thực phẩm rác rưởi không lành mạnh, chất lượng cuộc sống cao hơn bên ngoài.
Tuy là vậy, nhưng phải ngủ sớm, đương nhiên Lý Hỏa Vượng không ngủ được, trong phòng bệnh cũng không có hoạt đông giải trí gì, hắn chỉ có thể nằm trên giường trừng mở mắt.
Trong mê man, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, hắn nhắm mắt đang định chìm vào giấc mộng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên toàn thân Lý Hỏa Vượng căng chặt, ngồi bật dậy từ trên giường mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ nhìn thấy Tiền Phúc vừa gặp mình ban sáng, hai tay bám lên cửa sổ, đôi mắt như quỷ nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.
Nếu là người khác chắc chắn nhìn thấy cảnh này sẽ sợ hãi, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng hiện giờ, hắn chỉ cảm thấy bực bội trong sự tức giận.
Lật chăn ra, Lý Hỏa Vượng đi đến bên cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau với Tiền Phúc qua cửa sổ:
“Ta không muốn gây rắc rối, nhưng tốt nhất sau này ngươi tránh xa ta ra, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
Hắn thực sự không ngờ tùy tiện đi dạo, còn bị đối phương đeo bám.