Phòng bệnh khác và nhà vệ sinh cũng không có gì để dạo xem, nhà bếp, nơi làm việc của bác sĩ cũng không được phép đến, Lý Hỏa Vượng đi qua đi lại, đi đến khu bệnh triệu chứng nặng.
Khu bệnh nặng nói to không to nói nhỏ không nhỏ, nhưng cả hành lang vô cùng lạnh lẽo, đứng ở đây, Lý Hỏa Vượng có cảm giác như ở địa ngục.
Lại gần một cánh cửa dày, Lý Hỏa Vượng vừa cẩn thận vừa hiếu kỳ, nhìn vào bên trong qua cửa sổ kính. Nhưng khi hắn mang lòng thấp thỏm nhìn một vòng, lại ngượng ngùng phát hiên, trong phòng trống không.
Lý Hỏa Vượng lại gần phòng bệnh triệu chứng nặng thứ hai, nhưng bên trong cũng không có gì.
“Thế là sao? Chẳng lẽ Khang Định này chỉ tiếp nhân bệnh nhân triệu chứng nhẹ và vừa? Thật dễ kiếm tiền.”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng định quay đi, một phòng bệnh tận cùng phía xa phát ra âm thanh đập cửa nhẹ.
“Ừm? Có người thật?”
Lý Hỏa Vượng bất ngờ nhìn sang bên đó, chậm rãi lại gần, dần dần đến gần, tiếng va đập cũng càng lúc càng to.
“Bành! Bành! Bành!”
---
“Bành! Bành!”
Lý Hỏa Vượng tiếp tục lại gần. tiếng va đập càng lúc càng vang.
Cuối cùng khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận nhìn qua tấm cửa kính dày kèm theo lưới sắt, thì hắn thấy nguồn gốc của âm thanh.
Đó là một bệnh nhân mặc áo bó, hắn với bộ râu lởm chởm ưỡn người ra ngẩng đầu mạnh, rồi đập xuống giường da sắt dưới người.
Tiếng đập rất to, nhưng có vẻ chiếc phản giường đó rất mỏng, không gây thương tổn nhiều cho hắn.
“Đây...đây là bệnh tâm thần gì?”
Lý Hỏa Vượng cau mày đứng ở đó, có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm người đàn ông bên trong.
Người đàn ông này rất cao rất cường tráng, ít nhất phải cao hơn một mét tám, ngũ quan co giật, còn có triệu chứng lúc khóc lúc cười khiến Lý Hỏa Vượng thực sự không đoán được nguyên nhân bệnh của đối phương.
“Bị nhốt trong này, có lẽ là phải uống thuốc đấy? Chẳng lẽ là tác dụng phụ của loại thuốc tâm thần nào đó?”
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung.
Đúng lúc này, người đàn ông trong phòng bệnh bỗng dừng đập đầu, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng bên ngoài cửa kính.
“Hahaha! Là ngươi! Ngươi đến rồi?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, gật đầu:
“Đúng, tôi đến rồi.”
“Đến thì tốt! Cuối cùng ta đã đợi được ngươi! Không ngờ ta còn chưa ra ngoài tìm ngươi, ngươi đã đến tìm ta!”
“Ồ? Vậy sao? Chúng ta rất thân thiết sao?”
“Hahaha! Thân! Rất thân!”
Nói chuyện phiếm với bệnh nhân tâm thần triệu chứng nặng này mấy câu, Lý Hỏa Vượng thấy đối phương không có điểm đặc biệt gì, bèn cảm thấy hơi nhàm chán, quay người định bỏ đi.
“Tiểu Lý! Ngươi phải cẩn thận đấy! Họ đang tìm người! Họ có đông người! Ngươi không đấu lại được họ đâu! Ngươi phải tìm trợ thủ!”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng chột dạ, nhanh chóng quay người nhìn bệnh nhân tâm thần đó, lúc này hắn đã nhảy xuống khỏi giường, dán sát khuôn mặt lên tấm kính, nhìn chằm chằm mình.
Nhưng rất nhanh, Lý Hỏa Vượng bớt căng thẳng.
“Ngươi từng xem tin tức về ta đúng không? Cho nên mới biết ta họ Lý?”
Lý Hỏa Vượng suýt quên mất bây giờ mình cũng coi là người nổi tiếng ở bên ngoài, bệnh nhân tâm thần này biết mình họ gì, cũng không kỳ lạ.
“Không! Ta quen biết ngươi từ lâu rồi! Ta vốn là người của họ, họ phái ta đi bắt ngươi! Và cả các ngươi! Nhưng ta không muốn, bởi vì ta biết nếu các ngươi mất, thì tất cả đều xong!”
“Họ là ai?”
Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Họ! Họ là gia tộc bóng tối bị xua đuổi ngày xưa! Còn nữa, còn có người ngoài hành tinh bảo vệ cung sư tử của họ!”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng suýt bật cười, quả nhiên bệnh nhân tâm thần nhiều niềm vui.
“Ngươi xem nhiều hoạt hình quá rồi phải không? Mà trước sau cũng không khớp, có phải xem liên tục không?”
“Ta bị nhốt rồi, nhưng huynh đệ của ta lại bị phái đến! Hắn đang tìm ngươi! Còn cả cả ngươi, hắn muốn giết các ngươi! Hắn đã đến đây! Thời gian không đợi người! Ngươi phải cứu ta ra! Liên thủ với ta mới có cơ hội sống sót!”
Lý Hỏa Vượng cười lắc đầu đang định lên tiếng nói gì, phía ra có một nhân viên tuần tra đi đến, nhìn thấy Lý Hỏa Vượng.
“Ấy! Ngươi ở giường bệnh số mấy! Nơi này là khu triệu chứng nặng! Không được tùy tiện lại gần! Mau đi ra đi!”
“Bye bye, uống thuốc đầy đủ lần sau lại trò chuyện.”
Lý Hỏa Vượng vẫy tay với người trong phòng bệnh, quay người rời khỏi khu vực này.
Đi dạo một vòng cả bệnh viện tâm thần, đến gần giờ ăn trưa, Lý Hỏa Vượng cầm khay cơm sắt đi xếp hàng.
So với đồ ăn ở bệnh viện khác, đồ ăn của bệnh viện này cũng khá ngon, gọi một ít rau cần xào gan heo, còn có rau muống, Lý Hỏa Vượng ngồi ăn trong một góc của nhà ăn.
Hoàn toàn quên tất cả chuyện xảy ra vừa nãy, dù sao cũng đâu có ai coi lời của một người vừa nhìn là biết bệnh nhân tâm thần là lời thật.
Chỉ là bản năng của con người khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đối phương mắc bệnh gì.
Từ trong cuộc trò chuyện vừa nãy, có lẽ người này không phải kẻ điên hay kẻ ngốc hoàn toàn, có chút logic nhất định thuộc về hắn.
Đúng lúc này, vừa khéo Vệ Sĩ Lý mắc chứng nóng nảy từ bên cạnh đi đến, thấy một mình Lý Hỏa Vượng ngồi ở đó, hắn đến đi đến.
Sống chung với Lý Hỏa Vượng một thời gian, hắn đã không còn có cái nhìn phiến diện.
Người này nói mình không có bệnh, Vệ Sĩ Lý còn không tin, nhưng bây giờ Vệ Sĩ Lý đã tin thật, rõ ràng đối phương rất bình thường, hơn nữa còn rất hào phóng, những đồ ăn vặt của người nhà đưa đến, hắn đều lấy ra chia sẻ cho các bệnh nhân khác, đối nhân xử thế cũng rất hòa nhã.