Nhưng Tiền Phúc vẫn rất thản nhiên trước lời uy hϊếp của Lý Hỏa Vượng, khóe miệng nhếch há to, cuối cùng phá lên cười he he, cất giọng lấy lòng nói:
“Tiểu Lý, chúng ta hợp tác đi, một mình ngươi đơn độc chắc chắn không đấu lại được họ, chúng ta cần tìm nhiều đồng minh hơn.”
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội sống sót, nếu chúng ta thua, thì tất cả đều xong đời!”
“Thế họ là ai? Người ngoài hành tinh trên cung sư tử phải không?”
“Đúng!”
Tiền Phúc kích động ngẩng đầu mạnh.
“Ngươi bớt giả điên giả ngốc cho ta đi, luận điên thì ta còn điên hơn ngươi! Ngươi đã từng xem tin tức về ta, thì chắc cũng biết rõ ta đã từng làm gì.”
Lý Hỏa Vượng nói xong một câu ác miệng cuối cùng, rồi kéo rèm cửa lại, sau đó nói với camera ở góc trường:
“Các ngươi làm ăn kiểu này hả? Một bệnh nhân tâm thần nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài, không ai quản phải không?”
Lý Hỏa Vượng nói xong, lại nằm trở lại giường nhắm mắt, nhưng bị đối phương xen ngang như vậy, cũng không còn buồn ngủ lắm. Nhưng cũng may bên ngoài không có tiếng động, khiến Lý Hỏa Vượng yên tâm hơn. Sau một hồi lâu lăn qua lăn lại, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng chìm vào giấc mộng.
Trong giấc mộng, Lý Hỏa Vượng như thấy mình trở lại trường học, ngồi sau Dương Na. Nhìn thấy dải lụa trên cổ đối phương, Lý Hỏa Vượng cầm chặt bút trong tay, bất giác móc qua. Thấy sắp xuyên qua cái nơ, ‘bành’ một tiếng vang lên, từ phía xa truyền tới.
“Bành...bành...bành!”
“Bành!”
Cái chày khổng lồ được giơ cao lên, đập xuống gạo nếp đã hấp chín trong cối đá, còn có một ông lão ngồi xổm bên cạnh, nhân lúc chày được giơ lên, dùng bàn tay dính nước lật mặt gạo nếp.
Mỗi lần có người kiệt sức, thì lại đổi người khác đập chày, đều sẽ vang lên trận cười chê và chế nhạo.
Già trẻ gái trai đểu thích thú vây xung quanh, nhìn cái chày giơ lên đập xuống như xem kịch. Bọn họ nhìn gạo trắng ở giữa, lúc này Lý Hỏa Vượng đang nằm sấp trên cành cây, cảnh giác nhìn bọn họ.
“Là bọn họ ư? Nơi này là hang ổ của pháp giáo sao?”
Lý Hỏa Vượng cau mày, trong lòng thấp thỏm nghĩ thầm.
Liên tục đổi người, tất cả cùng thay phiên nhau cầm chày giã mạnh, chỉ một lúc sau, gạo nếp bốc lên hơi nóng bừng bừng bị giã thành bột nát.
Sau đó nhân lúc còn nóng, vo bột gạo thành một cục nhỏ, ném vào mè đen và đường trắng bên cạnh lăn một lượt, bột nếp giã nhuyễn trắng tinh phủ đường trắng và mè đen, vậy là bánh mochi được làm xong.
Không biết tại sao, nhìn thấy bánh mochi mà thôn dân nhét vào miệng, Lý Hỏa Vượng lại nghĩ đến sư tỷ cho mình ăn đường ngày trước
Sư tỷ ngốc đó giống như gạo nếp, bị Đan Dương Tử giã thành bùn nát.
Tuy trông thì rất bình thường, nhưng bất kể thế nào, đến thì cũng đến rồi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy phải điều tra kỹ một lượt.
Lý Hỏa Vượng trên cành cây buông hai tay, xúc tu toàn thân mở ra, như một con nhện khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đặt lệch vị trí cơ thể mình xuống đất, Lý Hỏa Vượng cầm thanh kiếm, lên mười hai phần tinh thần, lại gần về phía sơn thôn nhỏ đó.
Vừa lại gần, Lý Hỏa Vượng nghe thấy chi tiết hơn, có vẻ là vì một người nhà trong đó sinh được một đôi long phượng, cho nên mới bỏ ra số lượng lớn lương thực và đường trắng quý giá, làm thành bánh mochi để chia sẻ niềm vui của gia chủ.
Bình thường không được ăn đường trắng và mỳ trắng, đám trẻ con trong thôn vô cùng vui mừng, cầm bát dùng đũa gắp lên ăn.
Nhìn nụ cười trên từng khuôn mặt nhem nhuốc không có chút đáng nghi của bọn trẻ, Lý Hỏa Vượng tiếp tục đi vào trong thôn.
Mọi người đều đi ăn bánh mochi, nên trong thôn còn rất ít người, càng tiện hơn cho Lý Hỏa Vượng vào điều tra.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm kiểm tra cả thôn một lượt, nhưng không tim được điểm đáng nghi nào.
Đã có kinh nghiệm ở thôn Ngưu Tâm, Lý Hỏa Vượng còn đặc biệt đến nhà thờ tổ tiên tìm một lượt, nhưng vẫn không tìm được mật đạo nào.
“Chẳng lẽ tin tức mà Ti Thiên Giám Tứ Tề tìm được từ trong đầu của Hà Tín Lai là giả? Hay là bọn họ đã di chuyển đi trước?
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, hướng đầu thôn xuất hiện tiếng hỗn loạn.
Khi Lý Hỏa Vượng bay trượt xuống từ trên nóc nhà ngói, trở lại đầu thôn, thì thấy gã đàn ông xăm hình hoa cao chín tấc tay cầm xẻng lưỡi liềm khổng lồ lăn mạnh, ba cái đầu bỗng chốc vυ"t lên trời, dưới đất đã hoàn toàn bị nhuốm máu đỏ.
Đúng lúc hắn định xông đến mấy đứa trẻ, Lý Hỏa Vượng xuất hiện, trực tiếp chặn trước mặt hắn.
“Keng” một tiếng, tia lửa bắn tung tóe, hai người liền tách ra, Lý Hỏa Vượng kinh ngạc với lực đạo lớn của đối phương, còn đối phương lại nhìn xẻng lưỡi liềm mất một mảnh của mình, lòng kinh hãi không thôi.
Lý Hỏa Vượng không rút Tích Cốt Kiểm ra, bởi vì hắn nhìn thấy thẻ bài của Giám Thiên Ti trên hông đối phương.
“Ngươi là người của Giám Thiên Ti?”
“Ừm?”
Đối phương trừng to mắt, sau khi nhìn kỹ cách ăn mặc của Lý Hỏa Vượng, cắm xẻng lưỡi liềm trong tay xuống đất:
“Haiz, đúng là lũ lụt tràn vào miếu long vương, người cùng một nhà lại không quen biết nhau, thì ra là Nhĩ đại nhân, thất kính thất kính.”
“Ngươi giết người tùy tiện vậy? Ngay cả trẻ con cũng không tha? Chẳng may đoán nhầm thì sao?”
Lý Hỏa Vượng hỏi với ánh mắt không thân thiện.
“Đoán sai thì sai thôi, hơn nữa thuộc hạ cũng không đoán sai, không tin thì ngươi xem.”
Lý Hỏa Vượng quay người qua, thì nhìn thấy thôn dân vừa nãy còn bỏ chạy bốn phía, nhìn chằm chằm mình với vẻ oán độc.
“giết sạch chó triều đình!”
“giết sạch chó triều đình!”
Cùng với tiếng hô hào, bọn họ đều giật một miếng vải đen ở dây lưng quần giữa hông đeo lên vai.