“Ta có thể vì để ngươi và Dịch Đông Lai yên tâm, uống thêm thuốc an thần, nhưng không có nghĩa là ngươi được kê một số thuốc đắt tiền, coi nhà ta tiêu tiền như rác”.
“Haha.”
Ngô Thành cười nhưng không nói gì.
“Ta không nói đùa với ngươi, ta hiểu rõ việc này, bệnh viện tư nhân có rất nhiều loại chuyện này.”
“Bình thường không có việc gì thì đừng ở một mình, ra ngoài đi lại, tắm nắng, kết giao bạn bè mới, nói không chừng có thể xuất viện nhanh hơn đấy.”
Ngô Thành nói xong, lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo trắng blouse của mình, cúi người, mở xích chân dưới chân hắn.
Cảm thấy hai chân được tự do, sắc mặt Lý Hỏa Vượng hơi thay đổi, điều này cho thấy mình tiến gần thời gian ra viện thêm một bước.
Đợi sau khi Ngô Thanh đi khỏi, Lý Hỏa Vượng cũng đi ra khỏi phòng bệnh của mình. Tuy không muốn nghe lời của Ngô Thành lắm, nhưng trong phòng bệnh đơn của bệnh viện tâm thần ngoài một chiếc giường, thì không có gì.
Nếu tiếp tục ở lại trong phòng bệnh, e là chỉ có thể chọn một trong hai việc ngẩn ngơ và ngủ.
Đi ra ngoài phòng bệnh, hành lang cũng rất náo nhiệt, tuy còn có không ít bệnh nhân tâm thần e ngại ‘uy danh’ của Lý Hỏa Vượng, không dám lại gần hắn, nhưng cũng đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Cũng đã có thể tự nhiên chào hỏi người cùng nhóm hỗ trợ lẫn nhau.
“Người anh em, đến đại sảnh xem tivi đi, đang chiếu Titanic đấy, sắp đến cảnh gay cấn rồi!”
Anh chàng Vệ Sĩ Lý mắc chứng nóng nảy phấn khởi gọi Lý Hỏa Vượng.
“Không cần đâu, ta ra ngoài tắm nắng.”
Lý Hỏa Vượng có thể hiểu tại sao hắn vui vẻ như vậy, bởi vì dạo này bệnh tình của hắn đã dần ổn định, sắp được ra viện.
Trong bệnh viện tâm thần, duy chỉ có hai chuyện là quan trọng nhất, một chuyện là người nhà đến thăm, một chuyện khác là xuất viện.
Lý Hỏa Vượng đi đến vườn hoa sau bệnh viện, đôi mắt hơi nhắm ngồi trên nền gạch màu xanh, yên lặng tận hưởng ánh nắng ấm áp chiếu lên người mình.
Lý Hỏa Vượng lặng lẹ tận hưởng sự yên tĩnh ngắn ngủi, thực ra hắn cũng không muốn trải qua những sự tuyệt vọng đó, điên cuồng đó, hắn cũng muốn tận hưởng mọi thứ tốt đẹp trên thế gian này.
Nhưng trước đây, thế giới này luôn như đối đầu với mình, mọi chuyện liên tiếp xảy ra, trốn cũng không có chỗ trốn, cũng may cuối cùng tất cả đều đã qua.
Đúng lúc hắn tận tưởng sự yên tĩnh này, tiếng ồn ào vang lên, hắn mở mắt nhìn về phía đó, phát hiện có mấy người mặc áo bệnh nhân sọc trắng xanh đang tranh giành thứ gì đó.
Lý Hỏa Vượng đi qua xem, phát hiện là một người phụ nữ gày gò khuôn mặt khắc nghiệt và một thiếu niên đang cướp quả táo của một người.
“Của ta! Của ta!”
Anh chàng bị cướp đến chảy nước miếng cố hết sức giãy dụa, Lý Hỏa Vượng biết hắn, tên này là tên ngốc thiểu năng trí tuệ cấp trung mà người ta nói.
Thiếu niên dùng hết sức giành lại quả táo của đối phương, phấn khởi đưa người phụ nữ gầy gò đó đi vào trong phòng, nhưng hắn bị Lý Hỏa Vượng chặn đường:
“Đưa quả táo cho ta”.
Khi thấy hai tay mang còng bạc, cậu thiếu niên lập tức run lên, hắn nhớ người này, tên này từng giết người thật.
“Cho...cho...cho ngươi!”
Cậu thiếu niên ném quả táo vào trong lòng Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt sợ hãi, bỏ lại đồng bọn rồi bỏ chạy thục mạng.
Lý Hỏa Vượng bắt lấy quả táo, nhìn cái tên trên quả táo một cái, mới biết tên của người thiểu năng trí tuệ này là Cao Cận Vân.
Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt người thiểu năng trí tuệ lau nước mắt dưới đất, đưa quả táo trong tay qua.
“Cảm...cảm ơn ngươi!”
Cao Cận Vân rất đơn thuần, vừa cầm được quả táo lập tức nín khóc, hắn ngồi dưới đất nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt biết ơn.
“Lần sau phát đồ ăn, nếu ngươi không muốn bị người khác cướp mất, nhớ lập tức xoa nước miếng lên đó, hiểu chưa?”
Thấy đối phương gật đầu lia lịa, Lý Hỏa Vượng đứng lên, đi vào trong tòa nhà, vừa hay đυ.ng mặt với Triệu Đình mắc chứng uất ức, hình như nàng đã thấy tất cả mọi chuyện vừa nãy.
“Cảm ơn ngươi thương hại hắn, rất nhiều người thấy hắn ngốc, luôn ức hϊếp hắn sau lưng.”
“Ta không thương hại hắn, có thể nhốt một người thiểu năng trí tuệ vào bệnh viện tư nhân, vào đây sẽ bị nhốt cả đời, e rằng nhà tên nhóc này còn giàu hơn nhà ta, ta chỉ chướng mắt thôi.”
“Nhà cậu nhóc thiểu năng trí tuệ này giàu có? Vậy tại sao người nhà của hắn chưa từng đến thăm nom.”
Triệu Đình bước nhanh mấy bước, đi theo bước chân của Lý Hỏa Vượng.
Tuy người khác đều sợ người này, nhưng sau khi tiếp xúc, nàng cảm thấy người này rất tốt.
“Haha, thiểu năng trí tuệ chẳng khác kẻ điên là mấy. Kẻ ngốc giống chúng ta, cũng phân ba sáu chín loại, đều như nhau, kẻ ngốc nhà giàu thì vào viện tư nhân, kẻ ngốc không có tiền thì vào viện công lập, nếu là kẻ ngốc mà người nhà không có tiền hoặc là không nỡ bỏ tiền ra, người có trách nhiệm thì lấy xích khóa lại, không có trách nhiệm thì đuổi ra phố nhặt rác, tự sinh tự diệt.”
Triệu Đình dường như nghe lời của Lý Hỏa Vượng, nghĩ đến điều gì, đứng lại tại chỗ suy nghĩ với vẻ mặt đau khổ.
Lý Hỏa Vượng không chú ý đến, hắn tiếp tục đi về phía trước, hắn không đến phòng nghỉ xem tivi, e là lúc này trong đại sảnh đã chật kín người.
Hắn đi dọc theo hành lang, đi dạo từng tòa nhà, dùng bước chân đo đạc kỹ lưỡng tất cả của bệnh viện tâm thần, quan sát môi trường mới xa lạ này.