"Lý đạo hữu, chuyện này cũng ngươi không cần bận tâm. Nội Ti sẽ cho người chuyên phụ trách chuyện này đi thăm dò rõ ràng. Nhưng mà ngươi nói cũng không sai, chuyện những người này mặc kệ Pháp Giáo của Đại Tề cấu kết với Pháp Giáo của Đại Lương quả thật rất dễ gây ra phiền phức.”
"Ta vừa mới thông qua Đan Đạo từ trong đầu Hà Tín Lai biết được mấy cứ điểm tương đối lớn của Pháp Giáo, có lẽ có thể tìm ra được càng nhiều tàn dư của Pháp Giáo Đại Tề. Nếu như Lý đạo hữu thuận tiện, hoặc là nguyện ý bỏ ra một phần sức lực vì Ti Thiên Giám thì có thể tới nhìn một chút.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng đông cứng lại, hắn một lần nữa quan sát Chính Bác Kiều trước mặt này.
Lần này mình ra đây chỉ là để giúp Giám Thiên Ti đối phó với Pháp Giáo. Có tình báo đương nhiên là chuyện tốt, nhưng sao người này lại khiến mình có cảm giác như hắn đang cố tình đánh lạc hướng mình, chẳng lẽ bên trong miếu Trung m này có chuyện gì mờ ám sao?”
"Chính đại nhân, ngươi cũng biết ta là người của hoàng thượng, hoàng thượng phái ta tuần tra Đại Lương, giám thị mọi chuyện bất công, nếu như có chuyện gì giấu giếm hoàng thượng thì chính là phạm tội khi quân.”
"Haha, Lý đạo hữu ngươi đang nói cái gì vậy. Chỉ là chuyện của Giám Thiên Ti, e là hoàng thượng cũng không quan tâm?”
“Hoàng thượng không xen vào, chẳng lẽ biết cũng không cho biết ư?”
Thấy đối phương lảng tránh mình càng làm cho Lý Hỏa Vượng càng thêm nghi ngờ.
Chính Bác Kiều có chút bất đắc dĩ thở dài như thể nhận thua:
"Được rồi, chờ người được phái đi Thanh Khâu trở về, thì sẽ cẩn thận báo cáo rõ ràng tình hình của miếu Trung m cho Khâm Sai đại nhân biết. Vậy chuyện của Pháp Giáo, đại nhân vẫn phải giúp một tay?"
Liếc nhìn những người khác xung quanh, Lý Hỏa Vượng không muốn làm căng. Bây giờ chuyện của Pháp Giáo quan trọng hơn, dù sao bây giờ người mình quan tâm đều đang ở Đại Lương chứ không ở Thanh Khâu.
"Đạo trưởng đang nói cái gì vậy? Ta cũng ở Đại Lương, ta cũng là một thành viên của Giám Thiên Ti, không thể đổ trách nhiệm giải quyết Pháp Giáo cho người khác được, vì sao ngươi cho rằng ta sẽ từ chối?"
"Hahaha, là do ta nói sai rồi, việc này không nên chậm trễ. Vì để tránh cho tín đồ Pháp Giáo thay đổi vị trí, ta sẽ viết vị trí ra cho ngươi.”
Nói xong, Chính Bác Kiều lại đi tới bên cạnh lư hương, bốc một nắm tro hương, nhanh chóng viết xuống đất.
Không lâu sau, trên mặt đất xuất hiện vài địa chỉ viết bằng tro hương, phần lớn đều là thôn xóm hẻo lánh bên ngoài đường Giang Nam, xem ra Pháp Giáo cũng giống như Bạch Liên Giáo năm đó, ngụy trang thành bách tính bình thường trốn ở khắp nơi trên Đại Lương.
Sau khi viết xong, Chính Bác Kiều dùng quạt phất trần quét qua một phát, tro hương trên mặt đất đã biến thành địa chỉ nhanh chóng gom thành một đống, bay vào trong tay hắn.
Chính Bác Kiều nắm lấy một đống tàn hương nhỏ, bước nhanh đến trước mặt Lý Hỏa Vượng rồi đưa cho hắn.
“Tại hạ am hiểu thuật luyện đan, Lý đạo hữu khoan hãy đi, ta cho ngươi một ít đan dược quý giá điều khí chữa thương."
Bày tay Lý Hỏa Vượng mở ra, nắm lấy nắm tàn hương trong tay đối phương nhét vào trong ngực, xoay người rời đi:
"Vẫn là thôi đi, người như ta không thích uống đan dược."
Lần này hắn định tự mình đi, mang theo những Giám Thiên Ti không cùng phe với mình này ngược lại sẽ liên lụy đến mình.
"Nội Ti cũng sẽ phái người đi tìm, nếu như đυ.ng phải bọn họ thì ngươi chỉ cần báo tên ra, bọn họ sẽ nhường đường cho ngươi.”
Chính Bác Kiều kêu về phía sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng giả vờ như không nghe thấy, dẫn Lý Tuế đi như một cơn gió.
Sau khi Lý Hỏa Vượng rời đi, hắn hơi quay người về phía Phật Ngọc Lô ở phía sau lưng nói:
"Người này không cùng một lòng với chúng ta, có thể lôi kéo được nhưng khi tiếp xúc với hắn thì cẩn thận chút cũng không sai.”
Phật Ngọc Lô lập tức gật đầu:
"Thuộc hạ hiểu rõ, người này cậy thế hoàng quyền, khinh thường Nội Ti."
Nghe vậy, Chính Bác Kiều đứng đó suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu:
"Không phải vậy không phải vậy, chỉ sợ người này cũng không đồng lòng với hoàng thượng."
Rõ ràng đang thảo luận về một vấn đề quan trọng như vậy, nhưng Chính Bác Kiều không có ý định để cho phương trượng chùa Chính Đức bên cạnh tránh đi hiềm nghi.
Nghe được những lời của Chính Bác Kiều, Phật Ngọc Lô hơi sửng sốt:
"Hắn cũng không đồng lòng với hoàng thượng? Vậy hắn đồng lòng với ai? Chẳng lẽ người này chính là gián điệp của Pháp Giáo?”
"Quên đi, đừng nhắc tới hắn nữa, chuyện quan trọng không nên trì hoãn, thế đạo hôm nay cẩn thận chút cũng không sai, sau này nếu có liên lạc với hắn thì cứ đến tìm ta trước.”
"Thuộc hạ đã hiểu."
Sau khi dặn dò xong, khuôn mặt Chính Bác Kiều lại nở một nụ cười, hành lễ với lão hòa thượng Thiền Độ:
"Đại sư Thiền Độ, nếu đã làm xong chuyện vặt vãnh này rồi, vậy chúng ta đi Vũ Hoa Trai nhé?”
"A di đà phật, thí chủ tốn kém rồi.”
Thiền Độ chắp hai tay lại, quấn một chuỗi tràng hạt hành lễ trước mặt đạo sĩ trước mặt.
---
Trong phòng bệnh trắng toát, Lý Hỏa Vượng giơ chiếc cốc nhựa có nước huơ trước mặt Ngô Thành, sau đó lại giơ viên thuốc vàng vàng xanh xanh trong tay ra trước mặt hắn.
Bỏ từng viên thuốc vào trong miệng, Lý Hỏa Vượng bưng cốc nước uống hết thuốc xuống bụng. Còn chưa xong, Lý Hỏa Vượng há miệng, thè lưỡi, đẩy lên đẩy xuống, thể hiện mình không giấu thuốc. Đợi khi Ngô Thành kiểm tra xong, định đi ra ngoài, Lý Hỏa Vượng lên tiếng nói:
“Chỗ thuốc này có đắt không?”