Mà vào lúc này, để tránh cho hắn cắn lưỡi tự vẫn, răng trong miệng hắn sớm đã bị Lý Hỏa Vượng nhổ hết, dù thế nào hắn cũng không thể cắn chặt miệng được nữa, hắn bị cưỡng ép nhét đan vào trong miệng.
Một lúc sau, Hà Tín Lai nuốt đan dược vào hai mắt trở nên trắng dã, cơ thể khuyết tứ chi bắt đầu co quắp không tự chủ được.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng chờ đợi động tác tiếp theo, cơ thể của Hà Tín Lai đột nhiên gục xuống cứng đờ, hắn cứ vậy mà chết đi.
Không đợi người khác nói chuyện, Chính Bác Kiều từ trong ngực lấy ra một cái quạt lông cỡ lớn, một tay bấm pháp quyết bắt đầu lẩm bẩm với thi thể của Hà Tín Lai.
“Đầu là Thái Nhất, chân là trụ trời, ngũ tạng vì giáp, trấn giữ cửa trời, điều khiển Bắc Đẩu, quát mắng một chút, vạn linh hồn phách, tùy ý đi lại, cấp cấp như luật lệnh!”
Vào giây phút cuối cùng, toàn bộ đầu của Hà Tín Lai lập tức khô quắt xuống, viên đan dược hắn vừa nuốt xuống kia nhảy ra khỏi miệng hắn, bị Chính Bác Kiều dùng miệng đớp lấy.
Viên đan thịt ở trong bụng Hà Tín Lai một lúc rõ ràng đã phồng to hơn mấy vòng so với vừa nãy.
Sau khi Chính Bác Kiều nuốt viên đan dược kia xuống, hắn nhắm mắt lại như thể đang cảm nhận cái gì đó.
Thấy đối phương thực sự có bản lĩnh, Lý Hỏa Vượng cũng không hề hoảng hốt, đứng ở một bên yên lặng chờ đợi.
Sau hai nén hương, Chính Bác Kiều từ từ mở mắt ra, Lý Hỏa Vượng tiến lên hỏi:
"Như thế nào?"
“Người này không phải là thủ lĩnh của Pháp Giáo, nếu thực sự là thủ lĩnh thì cũng sẽ không bị các ngươi dễ dàng bắt được.”
"Không nói chuyện như vậy, từ trong đầu óc của người này, ta vẫn tìm được một chút thông tin hữu dụng, một ít cứ điểm tại Đại Lương."
"Nhìn ý của bọn hắn, xem ra mấy ngày gần đây đều đang định trốn đi, không định đối đầu chính diện với chúng ta, ừm.”
Lý Hỏa Vượng lại tiến lên một bước:
"Thái Sơn Thạch thì sao? Hắn biết được bao nhiêu về Thái Sơn Thạch?"
Sau một hồi do dự, Chính Bác Kiều chậm rãi dừng lại:
“Hắn không biết, là Thái Sơn Thạch tự tìm tới hắn. Đối phương rất cẩn thận, không lộ ra quá nhiều thông tin với Hà Tín Lai.”
“Ừm...hơn nữa một tên Thái Sơn Thạch đến từ Đại Tề cũng không phải chuyện lớn. Ngược lại ta cảm thấy điều quan trọng hơn chính là rốt cuộc Pháp Giáo đã cấu kết với lạt ma của Thanh Khâu như thế nào, đây mới là rắc rối lớn.”
---
“Lạt ma của Thanh Khâu?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng hồi tưởng lại vị lạt ma ba đầu và sáu tay trong chiếc áo khoác da màu đen kia, ba cái đầu của hắn tượng trưng cho những cách chết khác nhau.
“Ý của ngươi là...lần này Pháp Giáo và lạt ma sớm đã cấu kết với nhau làm việc xấu rồi?”
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.
Thiên đạo của Vu Nhi Thần là bóng tối, thứ mà những lạt ma áo khoác da đen kia thờ phụng chính là cái chết. Nếu như nói, những lạt ma âm mưu mượn thiên tai Vu Nhi Thần của đối phương, mưu đồ lợi dụng Pháp Giáo để đưa toàn bộ thiên hạ đi vào cái chết, như vậy thì mọi chuyện đề trở nên logic hơn rồi.
Dù là Pháp Giáo triều đình của các nước thì trong mắt của Giám Thiên Ti các nước đều là tà giáo trời đất khó tha. Nhưng tại thế giới hoàn toàn điên rồ này, sẽ luôn có một số người là cá mè một lứa với những tên vô lương tâm này.
"Ừm...chưa chắc, dù sao có không ít sư phụ ở miếu Trung m gia nhập vào Giám Thiên Ti ở Thanh Khâu.”
Lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng biết được tên của những tên giáo phái của lạt ma áo khoác da đen kia từ Chính Bác Kiều.
“Miếu Trung m…”
Lý Hỏa Vượng nhớ lại cảnh tượng hàng loạt xác ướp nửa người nửa dê xếp ngay ngắn chỉnh tề trên bãi cỏ ở Thanh Khâu khi đó.
Đối với môn phái đơn thuần tôn sùng cái chết này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nghĩ theo hướng xấu cũng không quá đáng.
"Vậy thì có khả năng cái gọi là miếu Trung m kia đã hoàn toàn khống chế được Giám Thiên Ti ở Thanh Khâu rồi? Nói không chừng, Thanh Khâu lúc này đều dưới sự khống chế của Pháp Giáo?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói vậy, Phật Ngọc Lô bên cạnh lập tức rùng mình. Nếu như những gì người này nói là thật vậy thì quá đáng sợ rồi. Loạn trong giặc ngoài, toàn bộ Đại Lương sợ là đang trên bờ vực hủy diệt.
Chính Bác Kiều lắc phất trần:
"Chuyện này ngược lại không đến nổi. Huyễn Tẫn tiền bối trước đây chuyên đi du lịch khắp thiên hạ, bảo toàn bộ Ti Thiên Giám tập hợp lại một chỗ bàn bạc một số chuyện. Nếu thật sự Giám Thiên Ti của Thanh Khâu có vấn đề, chắc chắn Huyễn Tẫn tiền bối sớm đã pháp hiện ra rồi.
"Huyễn Tẫn..."
Lý Hỏa Vượng hồi tưởng lại thời điểm lúc trước mình đi tìm Huyễn Tãn để đối phó với Tọa Vong Đạo. Hắn gần như vội vàng đi ra khỏi thành, một mực chờ đến khi đầu tử đoạt xá Long Mạch rồi mới gấp rút trở về.
Lúc trước hắn còn đang thắc mắc tại sao Huyễn Tẫn lại chạy ra ngoài vào thời điểm nguy cấp như vậy, nhưng bây giờ kết hợp với lời nói của Chính Bác Kiều, hóa ra Huyễn Tẫn đã đi tìm một Ti Thiên Giám khác để bàn bạc chuyện quan trọng.
"Ừm..."
Chính Bác Kiều trầm ngâm dừng lại bước chân, lần nữa nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.