Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 974: Luyện Đan




Nghe thấy Giám Thiên Ti khách khí với mình như vậy, phương trượng chùa Chính Đức có vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội vàng chắp tay lại.

“A di đà phật, thí chủ đại đức, bần tăng đa tạ, nhưng món quà này thật sự quá lớn.”

"Hầy, cũng không quá lớn, chỉ là một mảnh đất trống không ai cần mà thôi."

Đối mặt với lão hòa thượng trước mặt, Chính Bác Kiều ăn mặc như đạo sĩ tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Nghe lão đạo sĩ và lão hòa thượng nói chuyện qua lại trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng coi như cũng nhìn ra Giám Thiên Ti của Đại Lương này tựa như đang thu hút các tông môn giáo phái của Đại Tề.

Nhưng ngẫm lại, những người này cùng với bách tính của Đại Tề đều có sinh lực, quả thực là trợ lực lớn để đối phó với Pháp Giáo.

"Được được được, đại sư, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Lúc vừa mới tới đây, ta đã đặt một bàn đồ ăn chay tại Vũ Hoa Trai ở thành Ngân Lăng rồi, nghe nói mùi vị không tồi, mong rằng phương trượng nể mặt ta.”

"Cái này...thí chủ khách sáo quá, hôm nay bần tăng đã dùng cơm rồi."

“Đại sư à, ngươi xem, bữa cơm này đã chuẩn bị xong rồi, nếu lãng phí thì chẳng phải là thẹn với Phật tổ sao?

Ngay khi Phương Tiên Đạo kéo Thiền Độ rời đi, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng sốt ruột ngăn bọn họ lại:

"Ta nói Phương đạo trưởng à, trước khi làm chuyện khác, có phải ngươi đã quên chuyện gì không? Không phải ngươi chỉ nhớ kéo người cho Giám Thiên Ti, mà quên mất việc thẩm vấn Đại Vu Pháp Giáo rồi à?”

Trước đây khi còn ở thành Thượng Kinh, hắn thực sự không nhìn ra Chính Bác Kiều lại lắm mồm như vậy.

"Lý đạo hữu, đừng gấp, ăn bữa cơm chay thì tốn bao nhiêu thời gian chứ?"

"Rốt cuộc ngươi có làm được hay không? Nếu ngươi không làm được thì tự ta làm.”

Cảm thấy giọng điệu của Lý Hỏa Vượng có chút hung hăng, Thiền Độ ở bên cạnh vội vàng giảng hòa:

“Đạo trưởng, ăn chay thì lúc nào ăn cũng được, chính sự quan trọng, chính sự quan trọng.”

Nghe Thiền Độ nói như vậy, lúc này Chính Bác Kiều mới cầm cây quạt phất trần trong tay đi về phía nhân côn trên mặt đất.

"Lý đạo hữu, sự phiền phức của Pháp Giáo không phải ngày một ngày hai, dục tốc bất đạt, ngươi muốn dựa vào một thứ đồ trong đầu Đại Vu là có tiêu diệt toàn bộ Pháp Giáo sao?”

Đương nhiên hắn biết giải quyết Pháp Giáo không dễ dàng như vậy, nhưng mà thấy đối phương cứ hết lần này đến lần khác đều không làm chuyện chính sự, hắn liền tức giận.

Thấy người này cuối cùng cũng bắt đầu làm việc, lúc này Lý Hỏa Vượng mới lùi ra sau nửa bước, đứng cùng Lý Tuế.

Chờ đến khi Phật Ngọc Lô lấy lại toàn bộ Phật Đà vàng trong miệng đối phương ra, Hà Tín Lai liền nhổ một ngụm nước miếng lẫn máu về phía Chính Bác Kiều trước mặt.

Nhưng Chính Bác Kiều không những không tránh mà ngược lại còn vươn tay ra nhận lấy cục đờm này, sau đó giơ tay lên đưa vào trong miệng mình. Cảnh tượng này khiến cho Lý Hỏa Vượng nhíu chặt lông mày.

Nhưng chuyện này vẫn còn chưa xong, Chính Bác Kiều vươn tay giật sợi tóc của Hà Tín Lai xuống, sau đó bỏ chung với mấy sợ tơ trắng bên trên cây quạt phất trần rồi nhét vào trong miệng nuốt xuống.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy nghi hoặc trước hành động kỳ lạ của tên trước mặt này.

"Đương nhiên là luyện đan rồi.”

Chính Bác Kiều bước đến gần ba pho tượng trước mặt lắc lắc, nhặt một nắm tro hương từ trong lò nhét vào trong miệng mình.

"Luyện đan? Đây là thuật luyện đan sao?"

Lý Hỏa Vượng biết đây là thuật luyện đan, hơn nữa hắn còn học được từ Đan Dương Tử nhưng mà cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua phương pháp luyện đan này.

"Dùng vàng làm vật chứa, đây là ngoại đan, rơi xuống thượng thừa. Phương Tiên Đạo dùng thân thể làm vật chứa, vạn vật đều có thể dùng làm thuốc. Đó chính là nội đan, là thuật luyện đan hạ thừa.

Vừa nói, Chính Bác Kiều vừa đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, giơ cây quạt phất trần trong tay lên vừa lắc lư đến cạnh hắn vừa nói lẩm bẩm.

Lúc không khí xung quanh Lý Hỏa Vượng bắt đầu lay động rất nhỏ, đạo quyết trong tay Chính Bác Kiều nhanh chóng biến ảo, hắn đưa mũi đến gần Lý Hỏa Vượng rồi đột nhiên hít một hơi thật sâu.

Tất cả những thứ lay động kia đều bị hắn hút hết vào trong bụng, toàn bộ khuôn mặt hắn kìm nén đến tím tái, trái nổi đầy gân xanh.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Miệng Chính Bác Kiều đang đóng chặt nứt ra một đường nhỏ, hạ thấp giọng nói:

“Ngươi là Tâm Tố, ngươi nói coi ta đang làm gì.”

Sau khi nói xong, Chính Bác Kiều khoanh chân ngồi xuống giống với vừa nãy. Hắn giống như một pho tượng bất động, từng sợi khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu của hắn.

Vào lúc này, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng hiểu vừa nãy Chính Bác Kiều làm cái gì, thực ra vừa rồi hắn đang luyện đan.

“Rốt cuộc cái tên Phương Tiên Đạo có bí pháp gì, lại dùng thân thể của chính mình làm lò luyện đan, mẹ nó đúng là kỳ quái.”

Nửa canh giờ trôi qua, Chính Bác Kiều há cái miệng to của mình ra, một viên đan máu thịt đang vặn vẹo dính dịch dạ dày lần nữa được phun ra ngoài.

Nhìn thấy Chính Bác Kiều cầm viên đan trong tay đi về phía mình, ánh mắt Hà Tín Lai lộ ra một tia hoảng hốt, cắn chặt răng.