Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 973: Người Quen




Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng ngước nhìn tòa tháp gốm cao cao ở phía xa. Hắn nhớ rằng tòa tháp này là thứ độc nhất ở thành Ngân Lăng, những kỹ nữ chân bó trên người xăm đầy hoa văn gốm Thanh Hoa là thứ đặc sắc của Linh Lung Tháp.

Sắc mặt Lý Hỏa Vượng hơi trầm xuống:

"Làm sao, chẳng lẽ Linh Lung Tháp là cửa hàng của Giám Thiên Ti?"

Hắn vẫn còn nhớ, những kỹ viện kia làm thế nào để khiến con người trở thành đồ để dùng. Vì để bồi một vài quan to chức tước cao, một số kỹ nam bên ngoài đều là bị câm điếc.

Nếu như đều nói là bẩm sinh thì Lý Hỏa Vượng cũng không tin.

"Ha ha, uổng cho ngươi cũng được coi là người của Giám Thiên Ti, khó tránh có chút quá xem thường Giám Thiên Ti nhỉ?”

Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng thả lỏng hơn, Phật Ngọc Lô ở phía trước lại tiếp một câu:

“Chưởng quỹ của Linh Lung Tháp đều hiếu kính trong cung, cũng chính là hoàng thượng, nói chính xác thì Linh Lung Tháp này là cửa hàng của hoàng thượng.”

“...”

Lý Hỏa Vượng nghe vậy, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp nhìn Lung Linh Tháp kia. Hắn chẳng hề ngờ rằng, ông chủ đằng sau tòa tháp ăn thịt người này thế mà lại là Cao Chí Kiên.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng tình cờ đi ngang qua một hiệu sách, hắn trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, đoạt lấy cây bút lông từ trong tay một thư sinh đang thử bút, rồi chậm rãi viết một bức thư trên giấy Tuyên cho Cao Chí Kiên.

Khi Lý Hỏa Vượng viết xong, vừa vặn liền nhìn thấy Phật Ngọc Lô đang đè Hà Tín Lai- Đại Vu của Pháp Giáo đi vào quán trọ bên cạnh Linh Lung Tháp.

Liếc nhìn bóng dáng thướt tha trên tấm voan mỏng, Lý Hỏa Vượng bước nhanh vào theo.

Chính sự quan trọng, nếu như mình viết thư cho Cao Chí Kiên rồi thì chuyện này liền giao cho hoàng đế Đại Lương xử lý thôi.

Toàn bộ quán trọ trông không lớn, nhưng ngoài rộng trong chật, Lý Hỏa Vượng vừa mới vào liền có thể cảm nhận được hai ba tầm mắt đang chăm chú nhìn trên người mình.

Xuyên qua căn phòng không có nhiều người, không lâu sau, một cánh cửa lớn có treo một cái mặt nạ một mắt bằng đồng thau đặc trưng của Giám Thiên Ti mở ra. Bọn họ dọc theo cầu thang đi thẳng xuống phía dưới, xem ra nơi này được xây ở dưới mặt đất giống với thành Thượng Kinh.

"Kỹ thuật khảo vấn của Chính đại nhân lợi hại hơn ta? Hắn có lai lịch gì?”

Trong hành lang xoắn ốc có chút ngột ngạt, Lý Hỏa Vượng đột nhiên mở miệng hỏi.

Phật Ngọc Lô còn chưa lên tiếng, Hà Tín Lai bị chặt thành nhân côn trực tiếp mở miệng nói chuyện:

"Chó triều đình, đừng có nằm mơ, các ngươi không moi được thông tin nào từ trong miệng ta đâu. Có Vu Nhi Thần che chở! Tín đồ Pháp Giáo chúng ta đều thà chết chứ không chịu khuất phục đâu!”

“Phải không? Đều thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Tên người lùn trước đó chạy đi thì là cái gì? Không phải hắn cũng là tín đồ Pháp Giáo sao?”

Nghe nói như vậy, Hà Tín Lai không hề sợ hãi trong nháy mắt sắc mặt chợt trầm xuống, gần như là cắn răng nghiến lợi nói:

“Tên Thái Sơn Thạch kia không một lòng trung thành với Vu Nhi Thần! Sau khi chết, hắn sẽ không được gặp Vu Nhi Thần, hắn chỉ xứng đi xuống âm tào địa phủ thả vào vạc dầu thôi!”

Phật Ngọc Lô đưa tay ra, trực tiếp nhét bảy tám cái Phật Đà lớn chừng ngón tay vào trong miệng đối phương, khiến cho hắn không nói được nữa:

"Chờ ngươi gặp hắn thì sẽ biết, dù sao ngươi cũng biết vị đại nhân này.”

“Ta biết?"

Trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút nghi hoặc, hắn lướt qua trong đầu một lần nhưng lại phát hiện mình cũng không biết người nào đáng tin cả.

Nhưng đến khi Lý Hỏa Vượng đi đến một đạo quan phía dưới mặt đất, cuối cùng thì hắn cũng biết người này là ai rồi, người đó chính là Thất Tề Chính Bá Kiều của Ti Thiên Giám.

Vị đạo sĩ Phương Tiên Đạo trước đây đã làm cho Lý Hỏa Vượng cái đầu củ sen đang đối mặt với tám pho tượng Thiên Tôn, ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần trên ghế bồ đoàn.

"Chính đại nhân! Thuộc hạ đã bắt được Đại Vu của Pháp Giáo, hơn nữa còn gặp phải lạt ma của Thanh Khâu, phải chăng giữa bọn họ có chút dính líu.”

Giọng điệu Phật Ngọc Lô súc tích nhanh chóng kể lại ngọn nguồn sự việc cho Chính Bác Kiều đang tĩnh tọa nghe.

Nhưng mà Chính Bác Kiều cũng không lập tức quay đầu lại. Hắn yên tĩnh ngồi xếp bằng trên đó, giống như pho tượng phía trên đài.

Hắn có thể chờ đợi, nhưng Lý Hỏa Vượng lại lười chờ:

"Làm cái gì vậy! Đừng có nháo! Pháp Giáo của Đại Tề cũng tới Đại Lương rồi!! Nhanh chóng dọn dẹp những người kia đi. Ngươi muốn khiến Đại Lương có kết cục giống như Đại Tề sao?”

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy, cuối cùng Chính Bác Kiều cũng chậm rãi mở mắt ra. Hắn dùng sức nuốt nước bọt xuống, cầm quạt phất trần bên cạnh lên, xoay người lại:

“Lý đạo hữu, nếu đều là huyền môn, sao ngươi lại nổi giận khi làm đến lục giả? Cái này là tu tâm không tới nơi tới chốn rồi.”

Thấy Lý Hỏa Vượng không thèm nói chuyện với mình, Chính Bác Kiều cũng không khó chịu. Hắn không để ý đến Hà Tín Lai đang nằm dưới đất mà lộ ra vẻ kính trọng với phương trượng Thiền Độ của chùa Chính Đức phía sau:

"Đại sư từ bi, ngươi đi đường vất vả rồi.”

“A di đà phật, thí chủ có lời gì.”

"Mới tới Đại Lương, nhất định đại sư có nhiều chỗ không tiện? Nếu đại sư cần gì thì cứ mở miệng, chỉ cần Nội Ti có thể giúp đỡ được các đại sư thì nhất định sẽ cố gắng hết mình.”

"Phong thủy của phúc địa phía đông ở thành Ngân Lăng khá tốt, vừa vặn không có người ở, các đại sư ở lại nơi này không phải rất tốt sao?”