Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 972: Thay Đổi




“Rào rào rào” túi hình cụ bày ra trước mặt Thanh Bì:

“Ngươi tự mình chọn hay là để ta chọn giúp ngươi?”

"Như thế nào? Không vừa ý ngươi? Cũng được."

Lý Hỏa Vượng cất túi hình cụ lại, vẻ mặt dữ tợn trực tiếp nhào lên.

Giữa tiếng la hét của đối phương, hắn cắn vào lỗ tai của đối phương rồi trực tiếp xé nó ra.

"Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ức hϊếp con gái ta! Đúng là tự tìm cái chết!!”

Trong căn phòng cao cấp của trạm dịch, khi Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa thì đã là ngày thứ hai rồi.

Hắn đưa tay ra sờ nhưng không thấy Lý Tuế trong người mình nữa. Khi hắn quay đầu lại liền thấy Lý Tuế giống như một con chó đang ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài.

“Ngươi không sao chứ?”

Lý Hỏa Vương ngồi dậy, đi tới chậu đồng trên kệ gỗ, bắt đầu rửa mặt.

Tuy Nhiên, hiếm khi Lý Tuế không chú ý đến Lý Hỏa Vượng, nàng ngồi đó bất động như một pho tượng đáng sợ vậy.

Lý Hỏa Vượng vắt khăn mặt lên giá gỗ rồi đi đến bên cạnh Lý Tuế, nhìn khuôn mặt đáng sợ của nàng.

Hắn đưa tay vào trong ngực kéo mạnh một cái, sau khi xé ra một miếng vảy máu, hắn liền lắc lắc nó trước mặt Lý Tuế.

Khi thấy Lý Tuế thế mà không há miệng ra cắn, Lý Hỏa Vượng biết chuyện xảy ra tối qua dường như có cảm xúc rất lớn với Lý Tuế. Nàng đã không còn là Lý Tuế ngay cả rơi đầu cũng không biết là sẽ chết nữa rồi.

Ngay khi hắn đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh chuẩn bị nói cái gì đó để an ủi con gái mình, thì thấy Lý Tuế quay đầu lại nhìn mình:

"Cha, ngươi đừng chết được không?"

“Hả?”

Lý Hỏa Vượng có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của đối phương, khi thấy khát vọng mãnh liệt trong mắt Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu.

"Được, ta hứa với ngươi, ta sẽ không chết."

Lý Tuế giang hai cái móng vuốt mọc đầy xúc tu của mình ra ôm lấy Lý Hỏa Vượng, những xúc tu quấn chặt lấy hắn.

"Cha, dường như ta đã biết thế nào là chết rồi. Ta không muốn ngươi chết, ta cũng không muốn đại nương và nhị nương chết. Ta sẽ cố hết sức để bảo vệ các ngươi!”

Giọng nói của Lý Tuế bắt đầu mang theo một tia cảm xúc không ổn định.

"Yên tâm đi, cho dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn trắc trở thì ta cũng sẽ vượt qua được. Bây giờ nếu muốn ta chết sợ là không dễ dàng như vậy.”

"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa đột nhiên mở ra, Liễu Tông Nguyên bước vào. Khi hắn thấy Lý Hỏa Vượng bị xúc tu quấn lấy thì có chút muốn nói lại thôi.

"Làm cái gì vậy? Có rắm thì mau thả đi.”

“Cái đó trời sáng rồi, Ký Tương đại nhân nói chúng ta mau lên đường.”

Nói xong, Liễu Tông Nguyên nghiêng đầu lùi ra sau.

Nghe xong lời này, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm túc hơn. Hắn đẩy xúc tu của Lý Tuế ra rồi đi ra khỏi phòng:

"Lý Tuế đi theo ta, chắc là hôm nay chúng ta có thể đến được thành Ngân Lăng!"

Lý Tuế vừa định đi theo, nhưng lại lập tức cúi đầu nhặt miếng vảy máu trên mặt đất lên, nhét vào trong miệng bắt đầu nhai.

Khi nàng nhai, các xúc tu trên cơ thể nàng hơi xoắn lại, xảy ra một vài thay đổi cực kỳ nhỏ nhặt.

---

“Cộc cộc cộc” tiếng vó ngựa dần dần chậm lại, Lý Hỏa Vượng kéo dây cương ngẩng đầu nhìn bức tường thành to lớn đầy áp bách trước mặt.

Chạy một ngày đường, cuối cùng cũng đến thành Ngân Lăng.

Trước đây hắn đã từng tới nơi này. Ban đầu tại nơi này, hắn đã thông qua lời giới thiệu của Hồng Đại gia nhập vào Giám Thiên Ti. Tòa thành này rất lớn, có thể nói là ngoại trừ thành Thượng Kinh ra thì đây chính là kinh thành phồn hoa nhất Giang Nam rồi.

Lúc này đã là chạng vạng tối, cửa thành to lớn phát ra tiếng kẽo kẹt chậm rãi đóng lại. Phật Ngọc Lô ngồi trên lưng con ngựa cao to còn lại kéo dây cương, trực tiếp xông vào Ủng thành.

Con ngựa cao to đứng lên, hai chân trước đạp mạnh vào cửa thành, khiến cho cánh cửa đang từ từ đóng chặt lập tức mở ra:

"Giám Thiên Ti làm việc!! Tránh ra hết cho ta!

Lý Hỏa Vượng đưa tay kéo xúc tu của Lý Tuế ra sau lưng rồi giật dây cương, vội vàng đi theo sau.

Lúc này Lý Tuế đã mặc lại áo tơi, mặc kệ Lý Hỏa Vượng khuyên thế nào thì nàng cũng không muốn đổi sang một bộ da người khác.

Theo kế hoạch trước đó, bọn họ đang chuẩn bị đi miếu Thành Hoàng tìm Trần mù.

Tuy nhiên, dường như ở cửa thành có trinh thám của Giám Thiên Ti. Khi bọn họ vừa mới đi vào thành Ngân Lăng chưa được bao xa đã bị người khác chặn lại rồi.

Một người ăn mặc như đạo đồng nhảy từ mái ngói trên nóc nhà bên cạnh xuống xe ngựa của Phật Ngọc Lô, thì thầm gì đó vào tai hắn.

Chờ đạo đồng kia vừa rời đi, Phật Ngọc Lô không chút do dự kéo dây cương, chạy về hướng ngược lại của miếu Thành Hoàng:

“Không phải chúng ta đi tìm Trần mù sao? Sao lại đổi hướng rồi?”

Lý Hỏa Vượng khó hiểu đuổi theo Phật Ngọc Lô hỏi.

"Kế hoạch thay đổi rồi, Chính đại nhân bảo chúng ta đi qua đó, chuyện này rất quan trọng, hắn sẽ tự mình đi xử lý chuyện này, yên tâm, hắn mạnh hơn Trần mù.”

"Chính đại nhân?Chính đại nhân nào? Hắn gặp chúng ta ở đâu?"

"Đương nhiên là ở trong thành, năm đó không phải ngươi là người của Giám Thiên Ti sao? Ngay cả cửa ngầm của Giám Thiên Ti ở thành Ngân Lăng mở ở đâu mà ngươi cũng không biết?”

Lý Hỏa Vượng sao mà biết được. Khi đó do không có con thoi của Tâm Trọc, vì để tránh bi người phát hiện ra thân phận Tâm Tố của mình nên với những người khác ở Ti Nội hắn đều giữ khoảng cách nhất định hết mức có thể.

"Rốt cuộc cứ điểm của Giám Thiên Ti ở đâu!"

Giọng điệu Lý Hỏa Vượng mang theo một tia không kiên nhẫn hỏi, sao đi được nửa đường lại chuyển hướng chứ:

"Bên cạnh Linh Lung Tháp."