Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 971: Tình Cảm




Hai cái tát đánh cho đầu của Lý Tuế có chút lệch đi, nhưng nàng lại không cảm giác được đau đớn vì cái đầu này không phải của nàng.

Mặc dù không cảm thấy đau, nhưng Lý Tuế lại cảm nhận được cảm xúc mới, đó là phẫn nộ.

Lý Tuế chậm rãi giơ tay lên, học theo dáng vẻ của đối phương tát vào mặt hắn. “Két” một tiếng, quai hàm của Thanh Bì lập tức bị trật khớp, má trái sưng lên mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Hắn che cổ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Tuế, vừa kinh ngạc trước sức lực của đối phương, vừa kinh ngạc việc đối phương dám đánh trả.

“Ta muốn giết ngươi.”

Lý Tuế lại tát hắn một cái, đầu của Thanh Bì bị đánh kêu ong ong.

Lần này cuối cùng hắn mới phản ứng lại, sợ hãi che lấy cằm, liều mạng bỏ chạy.

Lý Tuế không đuổi theo, nàng bước đến bên cạnh ông lão kia, đưa tay ra giúp hắn đứng dậy.

Ông lão không quan tâm đến vết thương của mình, nhưng lại vô cùng lo lắng cho Lý Tuế.

"Ni Nhi, Ni à, ngươi không sao chứ? Mặt có đau không?"

Khác với vừa rồi, lúc này Lý Tuế đã cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm đến mình trong lời nói của đối phương. Sau khi cẩn thận lắng nghe xong, giọng nói nàng có chút bối rối hỏi:

"Ni Nhi là ai? Tên của ta không phải Ni Nhi. Tên của ta là Lý Tuế.”

"Không, không, không! Ngươi chính là Ni Nhi! Ngươi là con gái của ta!"

Lão đầu điên cuồng lắc đầu, kéo Lý Tuế đi về phía nhà mình.

Khi nàng cúi đầu thấy quần áo trên người mình, Lý Tuế đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, đối phương nhận nhầm mình thành người phụ nữ đã chết kia.

Nàng định mở miệng giải thích, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại có một lực kéo khiến nàng không muốn nói ra.

Cứ như vậy, Lý Tuế lại bị đưa đến phía sau tiệm rèn.

Lý Tuế lần nữa lại được đưa đến ngồi trên giường đất, tận hưởng sự hỏi han ân cần của hai vợ chồng già.

Cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy rất luống cuống, không biết tại sao mình lại có vẻ quen thuộc với nơi này như vậy.

Nghe bọn họ nói chuyện, Lý Tuế đột Nhiên cảm thấy hốt hoảng, trong đầu nàng hiện lên một vài ký ức vụn vặt, như thể nàng thật sự trở thành người phụ nữ tên là Ni Nhi.

Nghe thấy bên ngoài càng ngày càng yên tĩnh, Lý Tuế cảm thấy mình nên quay về, nếu không cha sẽ lo lắng cho nàng.

Cảm giác lôi kéo trong lòng lại xuất hiện, nhưng lần này Lý Tuế không muốn ở lại nữa, dù sao thì nàng là Lý Tuế chứ không phải là Ni Nhi.

Nàng do dự một hồi, đặt bát nước đường trong tay xuống, nói với hai người trước mặt:

"Ta không phải là Ni Nhi, Ni Nhi đã chết rồi, xin lỗi.”

Hai vợ chồng vừa nãy còn cười nói vui vẻ lập tức ngây người, một lúc sau, lão đầu có chút căng thẳng nói:

"Ni Nhi, đừng nói nhảm nữa, có phải là đầu bị đập xuống đường không? Bây giờ ta đi tìm lang trung cho ngươi!”

Thấy đối phương vẫn không tin, Lý Tuế liền đứng dậy vén toàn bộ váy lên, những xúc tu màu đen ngọa nguậy từ bên trong chui ra, lộ ra cái đầu chó màu trắng không có da mặt của Lý Tuế.

Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của Ni Nhi nở rộ như một bông hoa, để lộ Lý Tuế thực sự bên trong.

Nàng há cái miệng mọc đầy răng nanh, nói với hai người trước mặt:

"Ta không phải là Ni Nhi, ta là Lý Tuế, Ni thực sự đã chết rồi."

Nhưng mà, Lý Tuế phát hiện đối phương vẫn đứng ở nơi đó, hai mắt trợn to nhìn thẳng, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Các ngươi làm sao vậy?”

Lý Tuế duỗi móng vuốt ra chạm nhẹ lên người bọn họ, cơ thể thẳng đơ của hai vợ chồng ngã xuống.

Cũng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên sự sợ hãi và ủy khuất mãnh liệt. Nàng không thích loại cảm giác mà từ trước đến giờ chưa từng cảm nhận được, cảm giác này khó chịu quá.

Lý Tuế đứng ở tại chỗ có chút do dự cùng bất đắc dĩ. Nàng nhìn thi thể trên mặt đất, nhất thời không biết nên làm thế nào. Nàng cùng Lý Hỏa Vượng đã từng thấy qua rất nhiều thi thể, nhưng nàng chưa bao giờ sợ hãi thi thể như ngày hôm nay.

Nỗi sợ hãi thúc giục nàng phải di chuyển, nàng không để ý mọi thứ phá cửa lao ra ngoài, chạy trốn về phía trạm dịch Lý Hỏa Vượng ở.

Vừa lao ra ngoài không bao lâu, Lý Tuế đã thấy Lý Hỏa Vượng đang đứng ở một góc chờ mình.

Lý Tuế chảy huyết lệ nhào tới, rạch bụng hắn ra rồi trốn vào bên trong, hai mắt nhắm lại không muốn nghe cái gì cả.

Lý Hỏa Vượng cũng không hỏi gì cả, hắn chỉ là nhẹ nhàng duỗi tay vào trong bụng mình, an ủi xoa đầu lên đầu Lý Tuế.

So với Lý Tuế vô tâm vô phế trước đây, Lý Tuế bây giờ dường như đã trưởng thành hơn rồi, cũng hiểu được một vài tình cảm mà trước đây không hiểu.

“Đi thôi, chúng ta trở về thôi.”

Lý Hỏa Vượng nói xong liền xoay người chuẩn bị đi về phía trạm dịch.

Nhưng đột nhiên hắn dừng lại, tựa như nghĩ ra điều gì đó, hắn quay người đi vào trong huyện thành.

Lần theo dấu chân, Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh một căn nhà gỗ, hắn đạp nát cánh cửa chính rồi đi vào bên trong.

"Chết tiệt! Thẳng chó đẻ ngươi..."

Thanh Bì đang bôi thuốc cho mình vừa mới vỗ bàn, nhưng khi thấy dáng vẻ lúc này của Lý Hỏa Vượng thì lập tức im bặt.