Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 970: Thanh Bì




Thời điểm lão đầu cảm nhận được nhiệt độ gần được rồi liền đặt một chiếc nồi có miệng dày vào trong ngọn lửa than đỏ bừng, bên trong chiếc nồi lớn được xếp chồng một ít móng ngựa cùng cái loại dao phay rỉ sét.

“Tiền nước thép á, bên ngoài cũng đã nói rồi, chúng ta cứ thu tiền theo loại thép tốt, sau đó, lấy một ít thép nát thép vụn hòa tan vào nước thép, cái kia một vào một ra liền có lời.”

Lúc này Lý Tuế hoàn toàn không nghe lọt những lời lão đầu nói mà chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm vào bếp lò phả hơi nóng trước mặt.

Lão đầu nhìn dáng vẻ lúc này của nàng rồi cởϊ áσ khoác da trên người xuống, cười đầy vui vẻ. Con gái của mình lại giống như hồi còn nhỏ nghiêm túc nhìn mình rèn sắt. Dáng vẻ lúc đó của nó cũng giống như bây giờ, ngồi xổm bên cạnh nhìn cả ngày.

Nhưng vào lúc này, người vợ đi cùng bên cạnh đã nhìn ra một ít manh mối, nàng lén lút tiến lại gần, nói với lão đầu:

"Đương gia à, chuyện gì vậy? Sao ta nhìn cứ cảm thấy kỳ quái, Ni nhi của chúng ta sao lại giống như biến thành người khác vậy?”

Lão đầu kéo hộp gió vừa liếc nàng một cái, vừa cẩn thận nhìn về phía Lý Tuế, vội vàng hạ thấp giọng nói:

"Đổi gì mà đổi, nàng có thể bình an trở về, như vậy cũng đủ dập đầu tạ ơn tổ tiên phù hộ rồi. Ngươi còn cần gì nữa? Yên phận chút!”

Nói xong, hắn lấy một ít than loại tốt trên cái kệ bên cạnh, vò nát rồi ném vào trong cái nồi lớn còn chưa đỏ lên, nói với Lý Tuế:

“Ni nhi à, nhớ cho kỹ, chỗ đó cần cho ít than tốt, như vậy thì nước thép mới có thể chảy ra nhanh được.”

"Ta nhớ rồi.”

Lý Tuế học rất nghiêm túc.

Khi than được thêm vào, đồ thép trong nồi từ từ đỏ lên, dần dần hòa tan thành nước thép giống hệt với Dashuhua trước đây.

“Nào nào nào, ngươi tránh ra để ta cho nước thép vào thùng. Người đừng xem thường thùng nước thép, nó rất nặng.”

Lão đầu cắn chặt răng, hai tay run rẩy cố hết sức xách thùng nước thép lên, chạy về phía tường thành.

"Ni nhi à, nhớ kỹ, làm Dashuhua nhất định phải ném lên trên, lực cũng phải lớn, nếu như không đủ lực thì khi số nước thép này rơi xuống có thể sẽ tưới lên đầu ngươi.”

"Rào~"

Khi từng tia lửa lần nữa nổ tung trên tường thành, đôi mắt của Lý Tuế lập tức sáng lên:

“Đẹp quá.”

Thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của Lý Tuế, động tác của lão đầu càng trở nên mạnh mẽ hơn, hất lên tường hết gáo này đến gáo khác.

Khi những bông hoa lửa rơi đầy đất, lão đầu thở hổn hển đi đến trước mặt Lý Tuế:

“Ni nhi, thế nào? Học được chưa? Nếu như chưa học được, cha sẽ dạy lại cho ngươi thêm một lần nữa!”

“Được, được!”

Lý Tuế vui vẻ vội vàng gật đầu, thứ này nhìn mãi cũng không có chán.

"Vậy được, chúng ta trở về đi! Lại đun thêm một nồi nước thép nữa!"

Nói xong, lão đầu liền xách thùng thép lên, dẫn theo Lý Tuế vui tươi hớn hở đi về nhà.

Nhưng vừa mới đi chưa được hai bước, Thanh Bì lộ ra cánh tay sặc sỡ, dáng vẻ lưu manh chặn trước mặt hai người:

“Ôi chao, cha vợ à, từ phía xa đã thấy ngươi làm Dashuhua rồi, ăn tiết vui vẻ ăn tết vui vẻ nha.”

Khi lão đầu nhìn rõ người trước mặt là ai, hắn lập tức đứng chắn trước mặt Lý Tuế, giơ cái thùng thép trong tay lên hét lớn:

“Cái thứ chó má tán tận lương tâm như ngươi cút đi. Ngươi bán Ni nhi một lần còn chưa đủ sao!”

Lời này của lão đầu ngược lại nhắc nhở Thanh Bì rằng trước mặt hắn còn có một người phụ nữ quen thuộc nữa.

Khi Thanh Bì thấy Lý Tuế, đôi mắt hắn lập tức sáng lên:

"Xa như vậy mà ngươi vẫn có thể chạy về được? Không thể nào, Ni nhi, lâu rồi chưa gặp, có nhớ tướng công không?"

"Cút đi!"

“Rầm!”

Khi thấy thùng thép kia sắp đập vào mình, Thanh Bì bị dọa cho giật mình lùi ra sau mấy bước, cuối cùng mới không bị đập trúng.

"Ai u, lão già kia! Dám chọc ta à!”

Thanh Bì xắn ống tay áo lên lao tới, tay đấm chân đá vào người lão đầu.

"Nghe kỹ cho lão tử! Ni nhi đã gả cho ta rồi! Bây giờ nàng không còn là người nhà của các ngươi nữa, ta muốn bán thì bán! Muốn cầm thì cầm! Các ngươi có đến nha môn kiện cáo thì ta cũng chiếm lý hơn thôi.”

"Ni nhi! Đi nhanh! Đi nhanh! Đi về nhà!!"

Lão đầu vừa ngăn cản vừa hét vào mặt Lý Tuế.

Nhưng Lý Tuế không có rời đi, nàng đứng ở nơi đó nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, bắt đầu cố gắng hiểu ý nghĩa ở trong đó.

Đến bây giờ cha chưa từng dạy mình những thứ này, nàng có chút không hiểu.

Khi thấy lão đầu ngã xuống đất, Lý Tuế bèn đi lên phía trước bắt đầu nói:

"Tại sao ngươi lại đánh hắn? Hắn dạy ta Dashuhua, ngươi không thể đánh hắn."

Thanh Bì dừng lại, nhìn Lý Tuế có chút khác trước mặt:

“Ôi chao, cái này là bị bán rồi nên cũng coi như là được thấy thế giới rồi phải không? Trước đây ngươi có bị tám cây gậy đánh cũng không thả một cái rắm, bây giờ lại dám cãi lại ta?”

Khi Lý Tuế cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn, Thanh Bì đã giơ tay phải lên tát vào mặt Lý Tuế:

"Trừng cái gì! Thiếu đánh đúng không?”

Lý Tuế liếc nhìn lão đầu mặt mũi bầm dập trên mặt đất, rồi nhìn Thanh Bì trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, trước nay nàng chưa từng có cảm giác kỳ lạ như vậy.

"Ba" lại một cái tát:

“Móa nó, bây giờ cút về nhà cho ta! Giặt toàn bộ quần áo của lão tử! Dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc từ trong ra ngoài cho ta!!”