“Sao thế? Làm sao thế?”
Lý Tuế hiếu kỳ hỏi người xung quanh.
“Suỵt! Bắn pháo hoa, yên lặng chút.”
Đúng lúc Lý Tuế đang thắc mắc bắn pháo hoa là thế nào, thì nàng nhìn thấy một ông lão đầu đội mũ cỏ, mặc áo khoác da dê vui vẻ phán khởi xách một thùng nước sắt bốc lửa đi đến bên tường.
Hắt một muỗng nước lên tường thành, từng giọt nước màu đỏ to như viên trân châu đều đập lên tường thành đen xì.
Rào một cái, các chùm tia lửa màu vàng hình cái ô lập tức phát nổ, men theo tường thanh tỏa ra xung quanh, hình thành một đóa hoa màu vàng vừa khổng lồ vừa rực rỡ trên không trung.
“Oa! Bắn pháo hoa đẹp quá!”
Đôi mắt của Lý Tuế phát sáng, cùng những người khác xung quanh không hẹn và cùng hô lên kinh ngạc.
Từng đóa hoa hơi ảm đạm rồi lại nổ bùng, Lý Tuế nhìn mà vô cùng mê mẩn, từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy thứ gì đẹp như vậy.
Đến khi kết thúc bắn pháo hoa, những vây xem xung quanh mới tiếc nuối và hài lòng rời khỏi tường thành.
“Tuy pháo hoa rất đẹp, nhưng vẫn chưa đủ, cảnh sắc này buộc phải có âm thanh, kết hợp ca múa mới đúng, chỉ có như vậy mới là lửa lò soi trời đất, khói tía nhộn tia hồng. Trăng sáng, chàng bừng mặt, tiếng hát động lòng sông.”
Một vị thư sinh nghiêng đầu đi qua trước mặt Lý Tuế.
Lý Tuế không thèm quan tâm đối phương đang đọc cái gì, lúc này trong đầu nàng đang nghĩ đến chuyện khác.
Nàng muốn học bắn pháo hoa sau đó trình diễn cho cha và mẹ xem! Thứ đẹp như vây, cha và mẹ cũng chưa từng được xem!
“Ngươi có thể nói với ta bắn pháo hoa bằng cách nào không? Ta muốn cho cha ta xem!”
Lý Tuế chạy đến tường thành chặn ông lão đó lại.
Nhưng đối phương cũng không ngước mắt nhìn một cái.
“Không dạy cho bé gái!”
Khi đối phương xách thùng sắt đi vòng qua Lý Tuế, lại bị nàng chặn lại.
“Tại sao? Tại sao không thể dạy?”
“Ngươi là bé gái! Ngươi…”
Ông lão bỗng ngẩng đầu, khi mượn ánh đèn đường nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, lập tức kinh ngạc mở to đôi mắt.
“Ni Nhi? Ni Nhi?”
Ông lão giơ hai tay đầy vết sẹo và vết bỏng nước mới, run run tóm vai Lý Tuế.
“Ngươi dạy ta đi, pháo hoa thật đẹp, nếu cha ta xem sẽ rất thích.”
Khuôn mặt già đầy nếp nhăn dưới chiếc mũ cỏ hoàn toàn không kiềm chế được, nước mắt trào ra.
Sau đó hắn gật đầu mạnh, cất giọng run run:
“Dạy, ta dạy hết! Ngươi muốn học gì, cha sẽ dạy hết!”
“Vậy sao? Tốt quá, học bắn pháo hoa bằng cách nào? Đọc sách à?”
“Nào…nào nào…ngươi đi theo ta!”
Ông lão kéo Lý Tuế, kích động dẫn về nhà mình.
Rất nhanh, Lý Tuế theo hắn đến trước một căn nhà đất, chỉ thấy ông lão đó kích động đẩy mở cửa, hét lớn vào bên trong:
“Bà xã! Bà xã! Mau nhìn xem là ai về đây!”
Bà lão nheo mắt cẩn thận xâu kim bên ánh nến nghe thấy vậy, liền đặt cây kim trong tay lên bên miệng mím lại, rồi miết lên mái tóc bạc của mình.
“Ai đó, ai đến?”
Khi nàng vừa nói vừa quay người lại, cuối cùng khi nhìn rõ dáng vẻ của Lý Tuế, cũng không dám tin dụi mắt.
Lý Tuế cười gật đầu với nàng.
“Ta đến học bắn pháo hoa.”
Hai tay bà lão vỗ lên đầu gối, òa khóc nhào đến Lý Tuế, nàng vừa đấm ngực dậm chân vừa gào khóc:
“Huhuhu! Ni Nhi của ta, huhu! Khổ quá!”
Lý Tuế không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng nàng cảm thấy đối phương hô lên, cũng gần giống như đoàn nhà họ Ngô hát kịch.
Nàng quay đầu nhìn sang ông lão lau nước mắt bên cạnh:
“Học pháo hoa phải thế này sao?”
---
“Ni Nhi, lại đây, ngồi lên giường uống nước đường ăn mứt hồng nè. Lúc nhỏ ngươi rất thích ăn ngọt, mấy cái này đều là ta giữ lại cho ngươi đó.”
“Ăn thịt sao? Không phải ngươi thích ăn thịt sao? Bây giờ ta đi cắt thịt cho ngươi! Để mẹ ngươi hầm cho ngươi!”
Lão đầu làm nghề Dashuhua (đập những cành hoa) đi bên cạnh người vợ vây quanh Lý Tuế không ngừng lấy lòng hắn, nụ cười trên mặt cũng dần tắt.
“Đúng rồi, Ni Nhi, ngươi trở về làm gì vậy? Không phải ta nghe nói ngươi bị tên súc sinh kia bán...”
Người vợ còn chưa nói xong liền bị lão đầu bên cạnh đạp một cước.
“Tết nhất rồi còn nói chuyện xúi quẩy này làm gì! Chờ qua hôm nay rồi lại nói!”
Lý Tuế bị đối phương làm phiền một hồi như vậy, tỏ ra có chút không kiên nhẫn. Hắn hoàn toàn nghe không hiểu rốt cuộc hai người phía trước đang nói cái gì:
“Không phải nói muốn dạy ta làm Dashuhua sao? Ta muốn học Dashuhua.”
“Dạy dạy dạy! Bây giờ chúng ta sẽ dạy!!”
Lão đầu liên tục gật đầu.
Lão đầu vừa dứt lời liền dẫn Lý Tuế đi ra sau nhà. Khi lão đầu vén cái rèm vải có không ít lỗ tròn bị lửa đốt lên, Lý Tuế kinh ngạc phát hiện hóa ra bên kia của căn nhà lại là một lò rèn, cả căn nhà một nửa dùng để ở, bên còn lại thì dùng để rèn sắt.
"Ni nhi, có biết vì sao cái nghề Dashuhua này chỉ có thợ rèn chúng ta làm được không? Bởi vì chỉ có chúng ta mới có thể làm được nước thép chuẩn.”
Lão đầu vừa nói, vừa ném mấy bánh than vào trong bếp lò đỏ sẫm, hai tay nắm lấy cán gỗ của hộp thông gió bên cạnh, dùng sức kéo đẩy.
Khi gió thổi vào lò sắt, bánh than dần dần đỏ lên, lửa bốc chảy mạnh, hắn vừa kéo lò vừa nói liên tục:
“Ni nhi, chúng ta làm Dashuhua một lần thì cũng không thể thu rẻ được, ít nhất cũng phải là hai trăm văn tiền. Hơn nữa á, đó không bao gồm tiền nước thép, nhớ cái giá đó nha, chỉ có thể nhiều chứ không thể ít hơn.”