Lý Hỏa Vượng trầm ngâm suy nghĩ, theo những gì hắn nói, thứ gọi là tiên gia này không chỉ có thể giao lưu còn có thể giao dịch, xem ra tiên gia và Du lão gia hẳn là cùng một dạng.
Mà hình như người nơi này đều có thể hoặc chủ động, hoặc bị động tiếp cận và giao dịch với mấy thứ kia.
Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới tòa “Đại Phật” máu thịt mơ hồ ở chùa Chính Đức kia.
Từ đàn ông, đàn bà, súc sinh, sau đó đến “Đại Phật” tối cao, cách hòa thượng tu luyện luôn tiến hành tuần tự theo quá trình nào đó.
Lại liên tưởng đến năng lực của bảy tòa phật đà lúc trước, không chỉ có thể ban cho du lão gia máu thịt, mà bản thân họ còn mọc ra được nghìn tay bằng xương bằng thịt.
Hòa thượng chùa Chính Đức hẳn đã dùng cách thức tu luyện này để đạt được năng lực tương quan với máu thịt.
“Nếu tiếp xúc và tiến hành giao dịch với những thứ khác nhau, sẽ nhận được các phép thần thông khác nhau, có lẽ đây chính là nguồn cội của các môn phái khác biệt của họ nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu hiểu biết sơ bộ về thế giới này.
Lúc này, Lý Chí đã bưng chén mì về, mì trong chén chất thành núi, như chẳng có chút nước nào.
Hắn vừa mới ngồi xuống đã vừa ăn vừa bắt đầu thao thao bất tuyệt kể khổ.
“Ta nói cho ngươi hay, đệ tử ra ngựa cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nếu được thì đừng làm, không chỉ gặp phải một đống chuyện phiền phức, còn có tam tai tam kiếp, tiền lại chẳng có bao nhiêu…”
Sau khi nghe hắn lải nhải kể khổ cả nửa ngày, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không nhịn được mà xen miệng:
“Vậy đệ tử ra ngựa như các ngươi có thể mời tiên gia tới làm gì?”
Lý Chí liếc nhìn Lý Hỏa Vượng một cái rồi trả lời:
“Gì cũng làm được, trừ tà trị bệnh, đổi vận chiêu tài, hôn tang gả cưới, đoán chữ đoán mệnh, xem phong thuỷ.”
“Lợi hại vậy ư? Chuyện gì cũng làm được thật hả?”
“Ừm…mỗi tiên gia sở hữu một loại năng lực khác nhau, nếu ngươi gặp phải chuyện phiền phúc gì, ngươi cũng có thể mời vị tiên gia khác.”
Nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng không kiềm được mà dần trở nên nghiêm trọng.
“Vậy nếu trên người bị thứ gì đó quấn lấy thì sao? Họ cũng có thể giải quyết hả?”
“Bị thứ gì đó quấn lấy? Đó chính là bị quỷ ám rồi, vậy đương nhiên có thể.”
“Ngươi chắc chắn? Thứ đó không phải hàng tầm thường đâu.”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nghĩ tới Đan Dương Tử, rồi lại quay sang nhìn người trước mắt.
Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy tên này đáng tin chỗ nào.
“Nè, nghĩ xong chưa, ngươi thử thì biết, có mỗi năm mươi đồng thôi mà, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta nhận tiền rồi chạy hay gì?”
“Năm mươi đồng, đây là thù lao của ngươi?”
Cái giá phải trả thấp hơn nhiều so với những gì Lý Hỏa Vượng nghĩ.
“Ta là ta, tiên gia là tiên gia, hai chuyện này phải tách ra tính.”
Lý Chí nhai nốt miếng mì trong miệng, nuốt xuống, sau đó ợ một phát.
“Tiền trà nước của ta là năm mươi đồng, không trả giá, quy định hơn ba trăm năm chưa từng thay đổi, với lại phải là tiền mới, không thể dùng tiền đã mất góc gom cho đủ số đâu nhá, còn tiên gia ấy hả…”
“Thù lao của tiên gia để tự ta thương lương với hắn?”
“Không, ngươi không thương lượng được đâu, ngươi phải để cho tiên gia tùy ý lựa chọn, chọn trúng cái gì thì lấy cái đó, trong hầu hết tình huống, tiên gia hẳn sẽ không đòi những vật ngoài thân như tiền tài.”
“Chọn trúng cái gì thì lấy cái đó? Lại còn không cần tiền?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng thấy hơi bất an, nếu thật sự giao dịch với họ, vị tiên gia đó sẽ lấy đi cái gì đây.
“Vậy mấy lần trước tiên gia đã lấy thứ gì của những người khác?”
“Nè, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.”
Hai tay Lý Chí nâng chén mì lên ngang miệng, bắt đầu thè lưỡi liếʍ, còn liếʍ một cách rất tỉ mỉ.
“Vì chỉ cần là người đã được tiên gia lấy đi thứ gì đó, nhất định không thể nói cho người ngoài, nếu phạm húy, vậy thì xui xẻo rồi.”
“Ngươi không phải Khiêu Đại Thần sao? Ngươi cũng không biết hả?”
“Nói trắng ra thì ta chỉ là đứa ở cho tiên gia thôi, trách nhiệm của ta là mời tiên gia đến, còn những chuyện khác ta mặc kệ, cho có chút tiền như vậy, ta lười đi quản mấy chuyện phiền phức đó.”
So với hòa thượng của chùa Chính Đức và Đan Dương Tử, trên người Lý Chí luôn phảng phất một loại khí chất thong dong, tiêu sái của người ngoài cuộc.
“Sao đây, ngươi định thử một lần hả? Là ai trúng tà?”
Sau khi ăn uống no say, Lý Chí vừa dùng đũa xỉa răng, vừa quét mắt nhìn những người khác đang đứng phía xa.
Chính chủ ở ngay trước mắt, Lý Hỏa Vượng lúc này lại không vội, kiên nhẫn hỏi tiếp:
“Lý Chí huynh, ngươi từng vào nam ra bắc, hẳn đã giải quyết không ít chuyện gì? Trúng tà mà ngươi nói từ nãy giờ ấy, ngươi có biết từ đâu tới không?”
Trên mặt Lý Chí hiện lên biểu cảm mất kiên nhẫn, hắn lắc đầu.
“Ta chẳng có tâm trạng mà nhớ mấy thứ đó, đi một chuyến mới ăn được năm mươi đồng, còn chẳng đủ tiền cơm, bán mạng quá làm gì? Nếu nó cho phép ta nâng giá lên năm trăm đồng một lần, vậy chắc chắn ta sẽ nhớ rõ ràng rành mạch từng chi tiết.”