“Không cho nâng giá, còn không cho ta đổi sang nghề khác, công việc này thật quá ép người mà. Đúng rồi, chân nhân, đạo sĩ các người ra ngoài làm pháp hẳn kiếm được rất nhiều tiền nhỉ? Một chuyến như vậy cỡ bao nhiêu á?”
Lý Hỏa Vượng lại quét mắt nhìn thoáng qua cô gái đội khăn voan đỏ nãy giờ chẳng hề nhúc nhích kia, đứng lên.
“Nghỉ cũng đủ rồi, vậy chúng ta đi tiếp thôi.”
“Được! À nè, mấy giờ chúng ta ăn cơm chiều thế?”
Đoàn người Lý Hỏa Vượng lại tiếp tục đi về phía trước, vì tính cách quá bay nhảy nên lcus nào Lý Chí cũng muốn nói gì đó với đám người Lý Hỏa Vượng, nhưng bọn họ lại chẳng hưởng ứng nhiệt tình gì cả.
Cách nói chuyện của người này vô cùng bình thường, hơn nữa cũng không để lộ ý xấu gì. Nhưng sẽ không ai viết hẳn mình là người tốt lên mặt, lòng cảnh giác của Lý Hỏa Vượng vẫn chauw hoàn toàn buông xuống.
Lý Hỏa Vượng hơi nghiêng đầu, nhìn hai người đang cùng đi đường với họ, tầm mắt của hắn dồn hẳn lên người Lý Chí, còn vị nhị thần địo khăn voan đỏ không ăn không uống cũng chẳng nói chẳng rằng kia, càng nhìn càng thấy lạ.
So với Lý Chí, rõ ràng cô gái này lạ lùng hơn nhiều.
Mỗi lần cô nhấc chân đi đường, khoảng cách giữa mỗi bước chân chẳng hề di lệch, thoạt nhìn không giống người sống mà giống một cái xác bị người khác thao túng hơn.
Càng lạ hơn là, Lý Chí vậy mà lại gọi thứ này là vợ.
“Lý sư huynh, hay là chúng ta tách khỏi họ đi?”
Bạch Linh Miểu bước tới bên cạnh hắn, mở miệng hỏi.
“Không vội, trước cứ xem sao đã.”
Lý Hỏa Vượng muốn quan sát thật kỹ một phen rồi tính tiếp. Lỡ người này nói không sai, vậy nếu muốn thoát khỏi Đan Dương Tử, không chừng thật sự phải nhờ đến sự giúp đỡ của tiên gia mà hắn nói tới.
…
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, tiếng hút mì lại một lần nữa vang lên.
“Nhưng có muốn ra ngựa cũng không được đâu, đệ tử ra ngựa đều do một tay tiên gia tuyển chọn, muốn nhập nghề này là phải cần kỳ ngộ.”
Lý Chí mở miệng giải thích.
“Ồ? Nếu có thể, mong nói tỉ mỉ hơn một chút.”
Hắn dây dưa với tên này lâu như vậy còn không phải là vì muốn hiểu biết sâu thêm về những chuyện này sao.
Đối với một thế giới xa lạ, biết càng nhiều, càng tỉ mỉ thì càng an toàn.
Chiếc đũa trong tay Lý Chí vẫy nhẹ trong không khí vài cái:
“Muốn ra ngựa ấy hả, đầu tiên là phải bị bệnh nặng, tốt nhất là cái kiểu sắp chết ấy, nếu ngươi may mắn, tiên gia sẽ báo mộng cho ngươi. Nó chữa cho người, đổi lại thì ngươi phải làm đệ tự ra ngựa cho nó, xem như thù lao.”
“Tiên gia trông thế nào?”
Lý Chí bỗng trở nên trầm tư, như đang nhớ lại chuyện gì.
“Ừm...nói thế nào nhỉ, dù sao cũng không phải người.”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục lấy đũa gắp mì trong chén, thấy mì đã hết, Lý Chí hào hứng bước về phía nồi mì lần nữa.
“Không phải người ư…”
Lý Hỏa Vượng trầm ngâm suy nghĩ, theo những gì hắn nói, thứ gọi là tiên gia này không chỉ có thể giao lưu còn có thể giao dịch, xem ra tiên gia và Du lão gia hẳn là cùng một dạng.
Mà hình như người nơi này đều có thể hoặc chủ động, hoặc bị động tiếp cận và giao dịch với mấy thứ kia.
Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ tới tòa “Đại Phật” máu thịt mơ hồ ở chùa Chính Đức kia.
Từ đàn ông, đàn bà, súc sinh, sau đó đến “Đại Phật” tối cao, cách hòa thượng tu luyện luôn tiến hành tuần tự theo quá trình nào đó.
Lại liên tưởng đến năng lực của bảy tòa phật đà lúc trước, không chỉ có thể ban cho du lão gia máu thịt, mà bản thân họ còn mọc ra được nghìn tay bằng xương bằng thịt.
Hòa thượng chùa Chính Đức hẳn đã dùng cách thức tu luyện này để đạt được năng lực tương quan với máu thịt.
“Nếu tiếp xúc và tiến hành giao dịch với những thứ khác nhau, sẽ nhận được các phép thần thông khác nhau, có lẽ đây chính là nguồn cội của các môn phái khác biệt của họ nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng bắt đầu hiểu biết sơ bộ về thế giới này.
Lúc này, Lý Chí đã bưng chén mì về, mì trong chén chất thành núi, như chẳng có chút nước nào.
Hắn vừa mới ngồi xuống đã vừa ăn vừa bắt đầu thao thao bất tuyệt kể khổ.
“Ta nói cho ngươi hay, đệ tử ra ngựa cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nếu được thì đừng làm, không chỉ gặp phải một đống chuyện phiền phức, còn có tam tai tam kiếp, tiền lại chẳng có bao nhiêu…”
Sau khi nghe hắn lải nhải kể khổ cả nửa ngày, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng không nhịn được mà xen miệng:
“Vậy đệ tử ra ngựa như các ngươi có thể mời tiên gia tới làm gì?”
Lý Chí liếc nhìn Lý Hỏa Vượng một cái rồi trả lời:
“Gì cũng làm được, trừ tà trị bệnh, đổi vận chiêu tài, hôn tang gả cưới, đoán chữ đoán mệnh, xem phong thuỷ.”
“Lợi hại vậy ư? Chuyện gì cũng làm được thật hả?”
“Ừm…mỗi tiên gia sở hữu một loại năng lực khác nhau, nếu ngươi gặp phải chuyện phiền phúc gì, ngươi cũng có thể mời vị tiên gia khác.”
Nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng không kiềm được mà dần trở nên nghiêm trọng.