“Vậy chân nhân đây định đi đâu thế? Còn dẫn theo nhiều người như vậy.”
Ánh mắt Lý Chí hấp háy, nhìn không chớp mắt đạo bào dính máu vẫn chưa được giặt sạch trên người Lý Hỏa Vượng.
“Tới Lương Quốc.”
Lý Hỏa Vượng lời ít ý nhiều trả lời.
“Ồ, đi xa vậy à? Xem chừng dọc đường chân nhân đã chịu nhiều khổ cực rồi.”
Sau khi chuyện trò vài câu, bầu không khí giữa hai bên dịu xuống nhiều, ít nhất là không giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Bánh xe lừa dần dần huyển động, cùng sợi chị đỏ thêu hoa bên cạnh tiến về phía trước.
“Ngay phía trước, cách đây không xa chính là Bán Nguyệt Câu, chỗ đó có trạm nghỉ, chân nhân có thể dừng chân ở đó mấy ngày để nghỉ ngơi, chỉnh đốn, nếu muốn kiếm chỗ nghỉ tiếp, ít nhất cũng phải đi chừng mười lăm ngày nữa lận, ngươi cũng biết mà, chỗ giáp biên giới luôn hoang vắng, ít người vậy đó.”
Lý Chí nhiệt tình chỉ dẫn cho Lý Hỏa Vượng, hệt như một người bạn cũ.
“Cảm ơn, xin hỏi Lý Chí huynh, nếu ngươi đã là Khiêu Đại Thần, vậy trong nhà ngươi đang cung phụng vị tiên gia nào vậy?”
Nghe thấy câu hỏi thẳng thừng của Lý Hỏa Vượng, ngay cả cô gái đội khăn voan đỏ kia cũng hơi ngẩng đầu lên vì bất ngờ.
“Ha hả, tại hạ là đệ tử Bi gia, nếu ngươi đã hỏi, ta đây cũng không làm kiêu, xin hỏi chân nhân thuộc môn phái nào, ở núi nào?”
“Thanh Phong Quan phái Tây Sơn Đông Hoa, Huyền Dương.” Lý Hỏa Vượng lập tức dọn ra thân phận lúc trước mà Đan Dương Tử ban cho.
Hắn cũng không biết phái Tây Sơn Đông Hoa là phái nào, nhưng ít nhất nói như vậy, người khác sẽ cho rằng bản thân mình có sư thừa chứ không phải một tên đạo sĩ giả.
Lý Chí lắc đầu:
“Haha, chưa từng nghe qua, mà cũng phải thôi, thiên hạ rộng lớn như vậy, nào có ai biết hết được.”
Lý Chí rất hay nói, đặc biệt trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm, ở cùng với kiểu người này, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Đi một hồi thì đã đến giờ cơm trưa, đoàn người vẫn đắp bếp nấu mì như mấy hôm trước, con sông ven đường ngày càng rộng nên cũng tiện hơn nhiều.
Lý Chí cũng không lấy đồ từ bọc nhỏ của mình ra ăn, mà vừa cười hì hì vừa ngồi xổm bên đường, cứ thế mở to mắt nhìn họ, nhìn đến nỗi đám người Lý Hỏa Vượng cảm thấy không được tự nhiên.
“Lý Chí huynh, ăn chút không?”
“u da! Vậy thì tốt quá, vừa hay hôm qua ta đã một ngày không có gì bỏ bụng.”
Lý Chí hưng phấn chạy tới, tự cầm chén múc mì cho mình. Hắn ăn như hổ đói, hết chén này tới chén khác, đến độ Bạch Linh Miểu phải cau mày.
“Lý sư huynh, sắp tam cân rồi...sao người này có thể ăn tới vậy chứ? đừng nói hắn bám theo chúng ta lâu như vậy chỉ vì muốn ăn trực một bữa cơm nha?”
Mọi người trơ mắt nhìn cọng mì cuối cùng trong nồi bị Lý Chí vớt đi, mà hắn vẫn chẳng cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ gì, cứ thế ngồi xổm dưới tàng cây tiếp tục ăn mì.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh hắn, học theo bộ dạng của Lý Chí, cũng ngồi xổm xuống đất:
“Mì có đủ không? Có muốn ăn thêm chút nữa không?”
“Ôi chao, vậy thì ngại quá, nhưng ta quả thật chưa ăn no.”
Lý Chí vừa nói, vừa hớp một ngụm lớn nước lèo.
“Nấu thêm hai cân mì nữa!!”
Lý Hỏa Vượng hét lớn với nhóm người đứng bên nồi sắt.
“Sao chỉ có mình ngươi ăn, không thấy vợ ngươi đυ.ng đũa? Cô ấy không đói bụng sao?”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng dời về phía cô gái đội khăn voan đỏ, hắn phát hiện móng tay của cô gái này đã hơi hơi biến đen, hơn nữa còn rất dài.
“Ta là đại thần, cô ấy là nhị thần, mình ta ăn là được rồi.”
Lý Chí mở miệng trả lời một cách đương nhiên.
“Ồ? Vì sao vậy?”
Tiếng hút mì ngừng lại, Lý Chí giơ tay phải đang cầm đũa lên, lấy khuỷu tay lau miệng, sua đó nghiêng đầu cười tủm tỉm nói:
“Haha, chân nhân hỏi nhiều như vậy là định ra ngựa* sao?”
*ra mặt làm việc cho bề trên
Không đợi Lý Hỏa Vượng trả lời, tiếng hút mì lại một lần nữa vang lên.
“Nhưng có muốn ra ngựa cũng không được đâu, đệ tử ra ngựa đều do một tay tiên gia tuyển chọn, muốn nhập nghề này là phải cần kỳ ngộ.”
Lý Chí mở miệng giải thích.
“Ồ? Nếu có thể, mong nói tỉ mỉ hơn một chút.”
Hắn dây dưa với tên này lâu như vậy còn không phải là vì muốn hiểu biết sâu thêm về những chuyện này sao.
Đối với một thế giới xa lạ, biết càng nhiều, càng tỉ mỉ thì càng an toàn.
Chiếc đũa trong tay Lý Chí vẫy nhẹ trong không khí vài cái:
“Muốn ra ngựa ấy hả, đầu tiên là phải bị bệnh nặng, tốt nhất là cái kiểu sắp chết ấy, nếu ngươi may mắn, tiên gia sẽ báo mộng cho ngươi. Nó chữa cho người, đổi lại thì ngươi phải làm đệ tự ra ngựa cho nó, xem như thù lao.”
“Tiên gia trông thế nào?”
Lý Chí bỗng trở nên trầm tư, như đang nhớ lại chuyện gì.
“Ừm...nói thế nào nhỉ, dù sao cũng không phải người.”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục lấy đũa gắp mì trong chén, thấy mì đã hết, Lý Chí hào hứng bước về phía nồi mì lần nữa.
“Không phải người ư…”