Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 968: Dạo Chơi




“Cảm ơn, coi như ta nợ ngươi một ân tình.”

“A di đà phật, Nhĩ thí chủ nói gì vậy, lấy ơn trả ơn, coi như báo đáp công thí chủ ban gạo lúc trước.”

Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Lý Tuế, nhìn con chó bị lột da mọc đầy xúc tu trước mặt.

“Ngươi bị sao vậy? Không có chuyện gì chứ? Xem có thiếu cái gì không.”

“Cha, ta không sao!”

Lý Tuế mở rộng hai tay ôm Lý Hỏa Vượng, nhếch miệng cười.

“Nhĩ thí chủ, ngươi hàng phục tai họa tà ma này là việc tốt. vạn vật đều có linh hồn, lúc trước ở chủa Chính Đức cũng có không ít con vật tà ác nương nhờ cửa phật.”

“Nương nhờ cửa phật?”

Lý Hỏa Vượng chê bai nhìn hắn.

“Sau khi nương nhờ cửa phạt, bọn chúng giống như heo bò dê, giúp hòa thượng trong chùa miếu các ngươi tu hành phải không?”

Thiền Độ cũng không nổi giận trước lời chế nhạo của Lý Hỏa Vượng, cười ha ha, xoay phật châu trong tay mình.

“Da của thí chủ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, hãy nhớ mấy ngày này không được cử động bừa bãi.”

“Được, ta biết rồi.”

Lý Hỏa Vượng cầm đồ của mình lên, quay người đi ra khỏi rừng cây, Thiền Độ dẫn theo hai vị hòa thượng cũng đi theo phía sau.

Đối phương đã giúp mình, Lý Hỏa Vượng cũng có thiện cảm hơn với người đó.

“Phương trượng, đừng trách trước đây ta có thái độ không tốt với ngươi, ở Đại Lương cũng có một chùa Chính Đức, họ có xích mích với ta, khó tránh liên can đến họ.”

“Ồ? Tại sao?”

“Ta có một người bạn, hắn là tâm tố, kết quả những hòa thượng đó bị quỷ ám, cứ muốn giữ lại bạn của ta, bây giờ so với ngươi, cảnh giới của họ vẫn thấp hơn.”

Thiền Độ cứng đờ lại, lắc đầu.

“Thí chủ, đừng nói vậy, nếu là bần tăng, bần tăng cũng sẽ làm vậy.”

Lý Hỏa Vượng tỏ ra nghi ngờ.

“Tại sao? Tâm tố không phải là người ư? Có thể giết tùy ý sao?”

“A di đà phật, thiện tai thiện tai, đương nhiên tâm tố là con người, nhưng vì chúng sinh trong thiên hạ, buộc phải diệt trừ tâm tố, nếu không, tâm tố này sẽ hại rất nhiều người.”

“Huống hồ toàn thân tâm tố là báu vật, giữ hắn lại luyện thành pháp khí, đổi lấy lương thực lúa gạo có thể cứu sống biết bao nhiêu dân chúng, Nhĩ thí chủ, ngươi nói phải không?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm hắn một lúc, không nói nữa, vùi đầu bước đi.

---

Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa, chiếu đỏ cả tầng mây nơi chân trời, cũng chiếu đỏ cả bên má Lý Tuế. Lúc này, nàng ngồi trên lưng ngựa dựa vào lưng của cha, cúi đầu chuyên tâm thích thú ngắm cơ thể mới của mình.

Đây là cơ thể của một cô gái, chỉ là so với cơ thể trước đây, thì cơ thể này lớn tuổi hơn chút, dáng vẻ xấu hơn một chút.

Miếng vải đen trên vai thể hiện thân phận của nàng, một trong tín đồ pháp giáo đánh lén Lý Hỏa Vượng trước đó.

Chỉ có một nguyên nhân lựa chọn nàng ta, đó là vì mặc váy thì có thể che được cái đầu chó và bốn chân của mình.

Vốn dĩ nàng có thể giống như trước đây, chui vào trong cơ thể của cha, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, nàng hơi sợ, nàng sợ mình chui vào cơ thể của cha thì sẽ không ra được, như vậy cha sẽ rất đau, mình không muốn làm cha đau.

Khi cảm thấy tiếng guốc ngựa đột nhiên dừng lại, Lý Tuế cẩn thận thò đầu ra từ sau lưng cha mình, phát hiện có rất nhiều căn nhà chặn đường đi.

“Trời sắp tối rồi, bây giờ nghỉ một đêm ở dịch trạm này, ngày mai chúng ta thúc ngựa nhanh chóng đến Ngân Lăng!”

Đợi dịch trưởng và quân lính của dịch trạm đi ra, nhìn thấy Phật Ngọc Lô giơ cao thẻ bài Giám Thiên Ti bên hông ra lập tức kinh hãi, vội vàng lên mười hai phần tinh thần tiếp đãi.

Đó là kẻ đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả quân đội.

Cùng với màn đêm buông xuống, rượu ngon đồ ăn ngon đều được bưng lên, hơn nữa còn chu đáo chuẩn bị đồ chay cho ba hòa thượng.

Lý Tuế dùng một tay cầm một chiếc đũa ngồi trên ghế đẩu, nhìn những người khác thuần thục sử dụng hai chiếc que gỗ đó.

Nàng chưa học cách sử dụng thứ này, trước đây nàng ăn đều là nuốt chửng.

“Ăn trứng gà đi, trứng gà không cần dùng đũa.”

Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh uống ngum canh thịt dê, đưa tay giật bỏ vải trắng trên vai Lý Tuế.

Lý Tuế gật đầu, cầm trứng gà trong đĩa, trong ánh mắt kinh ngạc của dịch trưởng ở một bên, cũng không nhai mà nuốt mười mấy quả như con rắn lớn.

Lý Tuế không thích ăn cái đó, thứ đó chẳng có chút mùi vị, nàng hơi ưỡn cái bụng no đứng lên, hiếu kỳ nhìn ngó dịch trạm như trẻ con, bất kỳ chỗ nào được bài trí theo kiểu mà nàng chưa từng nhìn thấy đều thu hút sự tò mò mãnh liệt của nàng.

Đi đi lại lại, nàng đến bên cửa sổ, nhìn sang huyện thành bên cạnh qua khung cửa sổ, nhìn người qua lại trên phố, trong mắt Lý Tuế tràn đầy hiếu kỳ, hình như bên này rất náo nhiệt.

Nhìn cha đang nói chuyện với những tên đầu trọc này, Lý Tuế đi ra cổng lớn, cha sẽ ngủ ở đây, mình chỉ cần về nhà trước khi cha ngủ là được.

Khi đi vào huyện thành, Lý Tuế hòa vào bầu không khí náo nhiệt, nàng vui vẻ tươi cười. Nàng thích náo nhiệt.

“Lại sang năm mới rồi ư? Ta thích đón giao thừa.”

“Vừa mới sang năm mới, đâu có đón năm mới nữa, hôm nay là ngày lễ.”

Người đi đường bên cạnh không nhịn được xen miệng nói.

“Ngày lễ, ngày lễ cũng rất vui!”

Lý Tuế đi trong đám đông, theo bọn họ đi ngắm cảnh đường phố xung quanh.

Tối nay rất đông người, cũng có rất nhiều người biểu diễn xung quanh, bên đó biểu diễn đi cà kheo, bên này thì phun lửa, vô cùng náo nhiệt.

Đi mãi đi mãi, tất cả mọi người đều đứng ở tường thành không đi nữa, yên lặng nhìn tường thành đen xì đang đợi điều gì.