Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi rồi thở chậm rãi.
“Ngươi biết không? Nếu không phải vì lãng phí thời gian, ta thực sự rất muốn giết chết các ngươi.”
“Ha ha ha! Nhĩ huynh đệ thật biết đùa.”
Liễu Tông Nguyên cười định đến khoác vai Lý Hỏa Vượng, nhưng lại bị xúc tu ngang dọc trên người hắn ngăn lại.
“Nhĩ huynh đệ, có phải nên thu thần thông rồi không?”
“Tuế Tuế, thu lại xúc tu đi.”
“…”
“Tuế Tuế?”
“Không thu lại được nữa, cha, khi đi bầu trời bị đen, hình như chúng ta dính với nhau rồi…”
Lý Tuế cất giọng ấm ức nói.
---
Trong một rừng cây rậm rạp, xúc tu có giác mυ"ŧ và gai ngược từ cánh tay trái của Lý Hỏa Vượng chui ra, quấn chặt lên một cành cây, còn một xúc tu khác từ phần bụng bên phải hắn chui ra, quấn lấy một cây khác.
“Tóm chặt vào, bám chặt!”
Lý Hỏa Vượng nói, lấy ra một con dao ngắn chậm rãi cứa rách ở mép xúc tu, máu tươi đỏ rực phun ra từ chỗ vết thương đau dữ dội.
Lý Hỏa Vượng bắt đầu toát mồ hôi trán, không dám sơ suất, cắm con dao ngắn đó đâm vào trong cơ thể mình, bắt đầu chậm rãi cứa ra, muốn tách hoàn toàn chỗ dính liền giữa mình và Lý Tuế.
Ban đầu cũng là trải qua thiên tai, Lý Tuế mới cùng Màn Thấu hợp thành một thể với nhau, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, chuyện này lại xảy ra với mình.
Lý Tuế rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến Lý Hỏa Vượng cũng hoàn toàn quên nàng là mối tai họa, là Hắc Thái Tuế có thể cướp đoạt cơ thể người.
Hắn không thể để Lý Tuế ở trong cơ thể mình trong thời gian dài, nếu không, bản năng của nàng sẽ nuốt chửng máu thịt của mình, hoàn toàn chiếm hữu cơ thể của mình.
“He…”
Lý Hỏa Vượng đau đến toàn thân run lên, nỗi đau đớn này chẳng khác gì ngàn đao vạn đao đâm vào người, vì hắn và Lý Tuế dính liền với nhau không chỉ đơn giản là xúc tu bên ngoài cơ thể, còn có các loại nội tạng trong cơ thể, cắt thịt gọt xương cũng chỉ như vậy.
“Cha, ngươi đau không? Có cần nghỉ không?”
Giọng của Lý Tuế vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Không được!”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu mạnh, vẫn tiếp tục làm.
Năng lực liền nhanh mà Tam Hủy ban cho mình ban đầu, bây giờ biến thành tác dụng tiêu cực, nếu không làm luôn một mạch, nghỉ giữa chừng, thì rất khó tách ra, e rằng sẽ dính lại với nhau.
“Cha, xin lỗi, là ta không tốt.”
Giọng của Lý Tuế có chút tự trách.
“Không sao! Không liên quan đến ngươi! Đừng nói nữa! Xúc tu bám chặt! Chuyện nhỏ thôi! Không làm khó được ta! Giải quyết nhanh thôi!”
Quá trình đó vô cùng khó khăn, hoàn toàn chẳng khác gì tách hai đứa trẻ sinh đôi chung cơ thể ra.
“A di đà phật, thí chủ, hắn...hắn đang làm gì vậy?”
Khi Thiền Độ, phương trượng Chính Đức Tự Tiểu Tề đi vào trong rừng, lập tức nhìn thấy một cảnh vô cùng quái dị.
Đạo nhân mặc áo bào đỏ không tiện nói, dùng xúc tu toàn thân treo mình trong không trung, sau đó cầm một con đao cắt da thịt của mình?
Giọt máu nhỏ từ trên người hắn rơi xuống, thấm toàn bộ mặt đất dưới người hắn thành màu đỏ.
Sau khi được biết Lý Hỏa Vượng gặp rắc rối, Thiền Độ chắp hai tay bái:
“A di đà phật, Nhĩ thí chủ, ngươi không nói sớm, ta có thể giúp được.”
Tay cầm dao cắt thịt dừng lại, Lý Hỏa Vượng nhìn lão hòa thượng trước mặt:
“Ngươi? Thật không? Ngươi biết ta gặp rắc rối gì không?”
“A di đà phật, phương Nam nổi giận với thế giới, Bảo Sinh Phật phổ độ chúng sinh thiên hạ, da thịt có giới hạn, thân thể các ngươi chỉ là da thịt bình thương, thí chủ là người lương thiện, Bảo Sinh phật tổ sẽ che chở cho ngươi.”
“Bảo Sinh phật tổ?”
Lý Hỏa Vượng cau mày, nhìn lão hòa thượng trước mắt, càng nghĩ càng không đúng, rất nghi hoặc hỏi:
“Chắc không phải ngươi muốn để ta sinh Lý Tuế ra như thái giám sinh con trai chứ?”
“Ầy, không phải, thì chủ mặc quần áo vào rồi đi theo ta là được.”
Thiền Độ kéo Lý Hỏa Vượng mặc xong quần áo đi tìm hai vị hòa thường khác, sau một hồi trao đổi phức tạp, hắn bảo Lý Hỏa Vượng ngồi khoanh chân dưới đất, sau đó ba người bọn họ vây quanh Lý Hỏa Vượng gõ mõ theo nhịp điệu.
“Tất la tăng hà mục khiếp tà...độ lô độ lô phạt xà tà đế...di hề lợi…”
Ba người bắt đầu niệm đọc kinh phật khó hiểu, Lý Hỏa Vượng dần bắt đầu cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Đúng lúc hắn đưa tay gãi, thì phát hiện đã làm xước da đầu của mình, sau đó không chỉ là da đầu, những chỗ khác cả cơ thể hắn cũng bắt đầu tan chảy.
Cúi đầu nhìn cơ thể của mình, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu, những cô nương bình hoa đó được làm bằng cách nào.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng bắt đầu kết thúc phân tách với cơ thể của Lý Tuế, Thiền Độ tháo chuỗi phật châu trên cổ xuống, ném vào đống máu thịt khó mà diễn tả bằng lời trước mặt.
Liền sau đó, một chữ ‘kỷ’ lóe lên ánh sáng phật xuất hiện trên người Lý Hỏa Vượng, sau đó, tốc độ phân tách của Lý Tuế tăng nhanh, rất nhanh đã hoàn toàn phân tách với Lý Hỏa Vượng.
Cùng với tiếng niệm kinh nhỏ dần, Lý Hỏa Vượng cũng trở lại hình dạng ban đầu, chỉ là cuối cùng lần này Lý Tuế không dính liền với hắn nữa.
Lý Hỏa Vượng với hốc mắt trống rỗng sờ xung quanh.
“Tuế Tuế, đưa một con mắt cho ta!”
Nhận lấy nhãn cầu của xúc tu nhét vào trong hốc mắt, tất cả mọi thứ xa lạ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cúi đầu nhìn một cái, cơ thể hoàn toàn lành lặn, Lý Hỏa Vượng cũng phải cảm thán một câu, thần thông của Chính Đức Tự dùng vào chỗ đúng đắn vẫn có tác dụng.