“Thần Tiên Binh à!”
Cùng với tiếng quát trầm thấp của Thái Sơn Thạch, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy xung quanh mình đều có ánh mắt, hắn chí hắn cảm thấy Lý Tuế kéo giật trong cơ thể.
“Cha, ta...ta cảm thích rất thích!”
Xúc tu của Lý Tuế bắt đầu nhanh chóng lan rộng trong cơ thể Lý Hỏa Vượng, lần này không phải là ký sinh, là mà đồng hóa!
Nếu không giải quyết vấn đề này ngay lập tức, e rằng mình sẽ giống như Màn Thầu, hoàn toàn dung hòa một thể với Lý Tuế!
“Bành!”
Bành Long Đằng cao lớn chặn bên trái Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng hét lớn trong lòng:
“Tuế Tuế! Cố gắng lên! Đừng khuất phục bản năng của ngươi! Sắp được ra rồi!”
Đúng lúc này, mặt đất bỗng lún xuống, Lý Hỏa Vượng lún xuống hố sâu trong lòng đất, mà trong hố sâu đó, một số thứ ẩn giấu trong bóng tối hiện lên ra cơ thể như thật như ảo, bao vây Lý Hỏa Vượng.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng vung Đồng Tiền Kiếm trừ tà và Tử Tuệ Kiếm khó khăn bảo vệ mình trong bóng tối, Hà Tín Lai bên cạnh lại chọn thời cơ đánh lén.
Nhìn Lý Hỏa Vượng trong bóng tối vì bị mù mà lộ ra sơ hở, Hà Tín Lai nhanh chóng vung ra một kiếm quyết, dẫm lên bóng của mình dưới đất xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Nhưng thấy trường kiếm của mình sắp đâm trúng cổ họng của đối phương, Hà Tín Lai hoa mắt, chỉ thấy đối phương vững vàng đưa tay ra, nắm thân kiếm của mình.
“Ừm?”
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngẩng dầu, sau đó đôi mắt bị đâm mù lòi ra, lăn xuống mặt đất. Một nhãn cầu kỳ dị mang theo đôi mắt tỏa sáng có thần trong hốc mắt.
“Vừa nãy ngươi nói ai bị mù?”
Lúc trước đúng là hắn bị mù, nhưng hắn vẫn có thể mượn dung đôi mắt của con gái.
Sở dĩ vừa nãy không trực tiếp sáng lên, là vì Lý Hỏa Vượng định nhân cơ hội này hãm hại đối hương, quả nhiên đối phương mắc bẫy.
Hà Tín Lai lập tức chột dạ, không hề do dự buông binh khí trong tay, lùi vào trong bóng tối phía sau.
Nhưng hắn ở gần Lý Hỏa Vượng như vậy, đã không còn cơ hội, cơ thể cao lớn của Bành Long Đằng chặn đường đi của hắn, sau đó xúc tu trên người Lý Hỏa Vượng từ phía sau đập lên hắn như rời núi lấp biển.
“Thái Sơn! Thái Sơn Thạch!”
Hà Tín La lớn tiếng gọi đồng minh của mình đến giải vây giúp mình, nhưng không có chuyện gì xảy ra, cảm thấy được tình hình không đúng, hắn đã chạy từ lâu rồi.
Đợi vải đen trong không trung bị đao bay khổng lồ trực tiếp chém đứt, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường, Thái Sơn Thạch cũng không xuất hiện nữa.
Khi những người khác vậy chặt Hà Tín Lai bị Lý Hỏa Vượng quấn lấy, mọi thứ đều đã kết thúc.
Nhìn Hà Tín Lai bị mình gọt thành côn gậy người, rụng hết răng, Lý Hỏa Vượng lấy túi dụng cụ hành hình, trực tiếp bày ra:
“Để ta!”
“Không được!”
Phật Ngọc Lô trực tiếp từ chối hắn:
“Khó khăn lắm mới bắt được một đại vu pháp giáo, chẳng may bị ngươi không cẩn thận giết chết thì làm thế nào? Ta phải đưa về trong ti, phái người có chuyên môn thẩm vấn.”
“Ha, ngươi đang coi thường ta ư? Ta là người của Áo Cảnh Giáo đấy!”
“Tất cả phải làm theo quy tắc.”
“Bớt giở trò đó đi! Giám Thiên Ti coi trọng quy tắc từ lúc nào! Chẳng phải vì chút phần thưởng Dương Thọ Đan đó sao? Trước đây ta cũng từng làm trong ti! Đừng vì chút lợi đó mà để Thái Sơn Thạch chạy mất!”
Lý Hỏa Vượng đang định nói cứng thì phát hiện ngay cả Hồng Đại và Liễu Tông Nguyên đều đứng về phe Phật Ngọc Lô.
“Nhĩ huynh đệ, ngươi đừng như vậy, Pháp Giáo Đại Tề cũng chưa đến được bao lâu, hỏi hắn cũng không hỏi được bao nhiêu.”
“Chẳng may chúng ta đào ra được thông tin quan trọng của Pháp Giáp từ trong đầu hắn, nói không chừng Pháp Giáo có thể bị ta tiêu diệt.”
“Nhĩ Cửu, ta biết ngươi có không ít thủ đoạn của Áo Cảnh Giáo, nhưng luận thẩm tra, trong ti có người mạnh hơn ngươi.”
Lý Hỏa Vượng cau mày lướt nhìn mấy người trước mắt, từ phản ứng của họ, có thể nhìn ra, hình như người này treo thưởng rất cao trong Giám Thiên Ti.
Trừ phi mình giết chết bọn họ, nếu không e rằng mình không thể ép hỏi tên này.
“Ban đầu ta đúng là hỏng não rồi, nghĩ đến cùng các ngươi cứu Đại Lương. Đều chỉ lo cho lợi ích của mình!”
Lý Hỏa Vượng tức giận quay người, cúi đầu khom lưng thò đầu vào trong đất, tìm kiếm dấu vết Thái Sơn Thạch độn thổ vừa nãy.
Tìm kiếm kỹ càng một lúc, Lý Hỏa Vượng cũng tìm được chút dấu vết.
Không để ý đến những người khác của Giám Thiên Ti, sau khi Lý Hỏa Vượng phân biệt tỉ mỉ sự thay đổi của bùn đất, bắt đầu tiếp tục kiên trì đuổi theo.
Nhưng đuổi mãi đuổi mãi, Lý Hỏa Vượng lại dừng lại, chỉ vì một tòa núi chặn trước mặt của mình.
Dường như Thái Sơn Thạch liệu trước được có người sẽ đuổi theo mình, chui vào trong núi trước, trừ phi Lý Hỏa Vượng có thể dịch chuyển tòa núi này, nếu không chẳng làm được gì.
“Nhĩ hynh đệ, đừng giận, ha ha ha!”
Nghe thấy tiếng cười phía sau, Lý Hỏa Vượng cũng không trả lời, nói: “Có gì cứ nói.”
“Ấy, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, việc gì phải như vậy, nghĩ ban đầu vì đối phó tâm trọc, chúng ta đã từng cùng ra sống vào chết.”
Liễu Tông Nguyên đeo mặt nạ gỗ cười hi hi đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Chúng ta đang làm việc tốt! Sao vẫn không vui vẻ chứ. Chúng ta giữ một đại vu, hơn nữa vẫn còn sống, đó là một đả kích lớn với Pháp giáo! Pháp Giáo cũng không có nhiều Đại Vu!”
Thấy vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng giãn ra, Liễu Tông Nguyên nói tiếp:
“Đừng vội! Cơm phải ăn từng miếng từng miếng, việc thì phải làm từng việc từng việc, chúng ta chắc chắn có thể giải quyết hoàn toàn Pháp giáo, đừng giận Ký Tương đại nhân, coi như nể mặt ta.”