Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng đối phương thật sự muốn động thủ với mình thì phương trượng của chùa Chính Đức lại đứng dậy, liếc nhìn các tín đồ Bạch Liên Giáo bên cạnh Bạch Linh Miểu, sau đó hắn cầm cái bát gỗ lên chắp hai tay lạy Lý Hỏa Vượng rồi dẫn theo các vị hòa thượng khác rời đi.
"Lý...Lý sư huynh, có chuyện gì với những tên hòa thượng ranh ma quỷ quái kia vậy? Sao lại đi rồi?"
Cẩu Oa vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Nhìn theo hướng mà các hòa thượng rời đi, Lý Hỏa Vượng cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói với Bạch Linh Miểu:
“Dẫn theo người của ngươi đi canh giữ thôn Ngưu Tâm trước đi, ta đi xem thử rốt cuộc những tên hòa thượng kia muốn làm chuyện xấu gì!”
Không sợ kẻ gian ăn trộm, chỉ sợ kẻ gian ghi nhớ, Lý Hỏa Vượng rất sợ những hòa thượng kia sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Lý sư huynh, cẩn thận, họ người đông thế mạnh."
"Không có việc gì, cho dù đánh không lại thì chạy cũng thành vấn đề."
Lý Hỏa Vượng nói xong, thân thể hắn bắt đầu sai vị đổi thành mặt đất, ở trong trạng thái ẩn thân chậm rãi đi theo họ.
Đáng lẽ hắn phải sớm nghĩ tới việc bách tính và Pháp Giáo của Đại Tề đã tới Đại Lương, vậy thì dĩ nhiên những tông môn bè phái khác của Đại Tề cũng sẽ đi theo đến Đại Lương.
Các hòa thượng không mang giày cho nên có thể nhìn thấy dấu chân mới nhất của họ trên nền xi măng. Lý Hỏa Vượng thả chậm bước chân chậm rãi đi theo.
Lối đi này không phải là hai nơi khác nhau, ngay khi Lý Hỏa Vượng đang tự hỏi liệu những yêu tăng này có định lượn quanh một vòng rồi đánh lén thôn Ngưu Tâm hay không, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi thịt xa lạ trong không trung.
Lý Hỏa Vượng nhớ cái mùi này, đây chính là mùi thịt người! Ngay sau đó, ánh mắt hắn dần trở nên hung ác.
Nhìn xung quanh một lúc, Lý Hỏa Vượng dùng cả tay chân và xúc tu trèo lên trên một tán cây tùng cao lớn. Mọi thứ ở phía xa lập tức thu vào trong mắt hắn. Không lâu sau hắn đã biết mùi thịt kia là từ đâu ra.
Chỉ thấy ở trong khu rừng phía xa, một pho tượng Phật lớn được làm bằng đất sét được đặt trên bệ đất, mà một nhóm dân bị nạn quần áo rách rưới đang quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu với pho tượng Phật kia.
Lý Hỏa Vượng chợt nhìn thấy một cảnh tượng rùng mình bên cạnh bức tượng Phật. Có mấy vị hòa thượng bụng to đang nằm trên mặt đất giơ hai chân lên thật cao, máu màu đỏ nhạt hòa lẫn với nước ối từ từ chảy trên mặt đất.
Thứ mà họ sinh ra không phải là trẻ con, mà là từng đống thịt dị dạng có máu thịt, xương cốt nhưng không có tóc vướng lại một chỗ!
Những đống thịt kia thỉnh thoảng lại chuyển động, còn quấn lấy thịt ở dây rốn, sau đó chúng được một vài hòa thượng bưng lên rồi thả vào trong mấy cái hũ lớn đang gác trên lửa.
Khi những đống máu thịt kia được ném vào nước sôi, mùi thịt trong không khí càng trở nên nồng nặc hơn.
Không lâu sau, những nạn dân đang nằm dưới mặt đất đứng dậy tự động xếp hàng, tay cầm theo những chiếc bát vỡ khác nhau, đi nhận canh thịt này đổ vào trong bụng mình.
Họ thế mà ăn những thứ này! Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy một trận buồn nôn dữ dội.
“Thí chủ, bần tăng nói đúng.”
Giọng nói vang lên trên cây lập tức khiến cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy cả người ớn lạnh, mình bị phát hiện rồi!
Hầu như không có bất kỳ cân nhắc nào, Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh Cốt Kiếm, trực tiếp lao thẳng xuống dưới tàn cây.
Vung kiếm qua vết nứt, Lý Hỏa Vượng dễ dàng chém hòa thượng ở dưới tàng cây thành hai khúc, nhưng máu thịt bị cắt thành hai nửa vẫn có thể nhúc nhích, rất nhanh liền tụ lại một chỗ, trở lại hình dáng ban đầu.
Một đòn vừa rồi của Lý Hỏa Vương chẳng sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào với lão hòa thượng.
Lý Hỏa Vượng hung tợn trợn mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống hệt hòa thượng ảo giác trước mặt:
"CMN thật là buồn nôn! Rốt cuộc các ngươi dùng dân bị nạn để làm cái việc cứt chó gì vậy!!”
Lão hòa thượng nâng bàn tay đeo phật châu chắp lại trước ngực:
“Thí chủ, cứu một mạng người còn hơn xây một tòa tháp, chúng ta đang cứu người mà.”
"Mặc dù hiểu rõ là chúng ta không thể cứu hết bá tánh trong thiên hạ, nhưng chúng ta cũng không thể không cứu người trước mắt mình được.”
"Cho người khác ăn thứ ghê tởm này là cứu người? Vậy sao các ngươi không tự mình ăn đi!"
"A di đà phật, thí chủ, chúng ta là người xuất gia, không thể ăn mặn."
"Nhưng mà các ngươi cũng có lựa chọn, mặc dù không trái với luân thường đạo lý nhưng dù sao thì bây giờ cũng không có gì ăn, nếu họ không ăn thì sẽ chết đói.”
Lời nói của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng không nói nên lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Vậy ra các hòa thượng của chùa Chính Đức không còn dùng những cách thức kỳ quái như vậy để biến ra thức ăn, cứu những nạn dân này?
"Thí chủ, ngày nay thiên đạo mạt pháp, bần tăng thực sự không tìm thấy lương thực nữa, vì vậy chúng ta chỉ có thể mượn Phật pháp của Phật tổ để bảo vệ chúng sinh và từ bi vì chúng sinh thôi."
Phương trượng chùa Chính Đức nói lời này, trên khuôn mặt gầy như bộ xương đầy vẻ từ bi tựa như chiếu rọi ánh sáng của Đức Phật.
"A~! Thiện nhân, đại thiện nhân! Đạo sĩ, vị hòa thượng có hình dáng gần giống như ngươi là một hòa thượng tốt!!"
Hòa thượng ảo giác đứng bên cạnh hắn, hết lời khen ngợi nói.