Đúng lúc Lý Hỏa Vượng lên tiếng định nói, Nhị Thần trực tiếp trừng mắt nói với hắn:
“Ngươi có thể đừng nhiều chuyện thế không? Chẳng lẽ ngươi muốn để Miểu Miểu tràn đầy vui vẻ và hy vọng sao?”
“...Đó là giả!”
“Giả thì đã làm sao? Chúng ta muốn vậy! Hơn nữa, làm sao ngươi cảm thấy đó chắc chắn là giả? Thật hay giả, ngươi nhất định phải phân rõ như vậy sao?”
Lời vừa được nó ra, Lý Hỏa Vượng đột nhiên sững sờ, trong đầu đột nhiên nảy ra các loại ý nghĩ.
Một lúc sau, thấy hồi lâu Lý Hỏa Vượng không nói gì, Bạch Linh Miểu biến thành dáng vẻ ban đầu có chút áy náy nói:
“Thật ra ta...muốn nói với ngươi, Nhị Thần vẫn còn sống, nhưng Nhị Thần không cho.”
“Thực ra chúng ta cũng không tính là hai người hoàn toàn khác biệt, tuy nửa thân trên chúng ta tách ra, nhưng nửa thân trên chúng ta liên kết, cũng miễn cưỡng coi là một người.”
“Đợi đã, đợi đã, đột nhiên ta có chuyện cần tìm người hỏi.”
Lý Hỏa Vượng đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng về đến bên hồ nước, hưng phấn hỏi bóng ngược của mình:
“Lý Tai! Ta cần ngươi giúp một việc! Thế giới đó là thế giới sống, hiện thực tương lai thời khắc đều đang thay đổi, vậy có phải ngươi có cách khiến người nhà đã chết của Bạch Linh Miểu sống lại không?”
“Ta không thể.”
“Tại sao?”
Lý Hỏa Vượng nhỏ tiếng chất vấn.
“Đầu tiên ta không thể trực tiếp thay đổi, rút dây động rừng, thứ hai đó là nghiệp của ngươi, nếu ta mang nghiệp đó đi, thì tất cả xảy ra sau này sẽ thay đổi, thậm chí còn sẽ…”
“Thậm chí còn sẽ thế nào?”
“Rất tốt, cứ duy trì.”
Lý Tai nói xong, bèn im lặng.
“Ta duy trì cái đầu ngươi!”
Lý Hỏa Vượng thực sự không nhịn được mắng một tiếng.
Nói thật, cho dù biết Lý Tai là bản thân trong tương lai, nhưng Lý Hỏa Vượng hận hắn đến nghiến răng, thậm chí muốn tu chân đối phương, đánh mạnh một trận.
“Lý sư huynh, ngươi làm sao thế?”
Bạch Linh Miểu hơi lo lắng, đi đến thì thấy Lý Hỏa Vượng mắng bóng ngược của mình trong nước, trong lòng khó tránh lo lắng.
“Ta không sao, không cần lo lắng, bệnh của ta khỏi thật rồi.”
Lý Hỏa Vương đưa tay vỗ vai nàng.
“Thật không?”
“Chuyện này hơi loạn, chúng ta nên tập trung chú ý vào nạn dân Đại Tề thì hơn, ta cảm thấy chuyện lần này khá lớn.”
Nghe thấy lời này, Bạch Linh Miểu không hỏi nữa, nàng gật đầu.
“Được.”
Tuy sợ nạn dân sẽ có uy hϊếp với Lý Hỏa Vượng, nhưng những người đó đói đến chỉ còn da bọc xương, thực sự muốn tấn công cũng không có sức lực.
Ít nhất ở gần Lý Hỏa Vượng, vẫn rất sóng yên biển lặng.
Nhờ vào rơm rạ vải rách và gỗ của Lý Hỏa Vượng đưa tới, các nạn dân dựng một số căn nhà ở xa thôn Ngưu Tâm.
Tuy đơn sơ giản dị, nhưng ít nhất có thể tránh gió tránh lạnh ngày đông.
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng, núi Ngưu Tâm phía Đại Tề đều có người, nếu nạn dân xảy ra rắc rối thật, cũng sẽ xảy ra ở chỗ khác.
Nhưng ai ngờ, đúng vào ban đêm khuya khoắt cùng ngày, đột nhiên Lý Hỏa Vượng mở mắt.
Hắn nghe thấy tiếng động kỳ lạ, tuy tiếng động rất lớn nhưng hắn lại nghe rất mơ hồ, đó là tiếng gõ mõ của hòa thượng trong miếu.
---
“Cộc cộc cộc” tiếng gõ mõ vang lên từng hồi, Lý Hỏa Vượng nghe mà trong lòng toát ra lửa giận.
"Lý Tuế, đi thôi! Xem xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái nào!"
Lý Hỏa Vượng lần mò mấy thanh kiếm dưới gối đầu sau đó dẫn theo Lý Tuế giẫm lên mái ngói lao về nơi phát ra âm thanh kia.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đã tìm ra được ngọn nguồn của âm thanh kia. Đó là âm thanh do một nhóm hòa thượng, chính xác là những hòa thượng gầy như bộ xương tạo thành.
Những vị hòa thượng này ngồi xếp bằng ở đầu thôn, gõ mõ từng hồi, dân bị nạn bên cạnh dường như đã tỉnh lại, nhưng mà họ lại không dám ngẩng đầu lên nhìn mà chỉ run lẩy bẩy chôn đầu thật sâu vào đống rơm rạ.
Khoảnh khắc Lý Hỏa Vương vừa xuất hiện, tất cả các hòa thượng kia đều đồng loạt nhìn về phía hắn, có một số hòa thượng không dùng mắt mà chỉ dùng những tấn hương trên đầu hay một số con mắt bị tắc động mạch trung tâm võng mạc giống như có giòi chui ra chui vào để nhìn.
"A di đà phật, vị thí chủ này, bần tăng có lễ."
Lý Hỏa Vượng nhìn lão hòa thượng trước mặt nói ra lời này, tuy rằng đối phương gầy yếu, nhưng hắn vừa liếc mắt liền nhìn ra, dáng vẻ của vị hòa thượng này giống hệt với dáng vẻ của hòa thượng ảo giác bên người mình. Người này chính là phương trượng của chùa Chính Đức ở Đại Tề!
“A di đà phật, bần tăng đến đây khất thực, mong rằng thí chủ có thể hào phóng bố thí.”
Vừa nói, họ vừa đẩy cái bát đồng trên mặt đất về phía trước, lúc này tiếng gõ mõ mới ngừng lại.
"Khất thực? Ta không cho đó! Các ngươi có thể làm gì?" .
Xúc tu màu đen của Lý Tuế lập tức chui ra khỏi cơ thể của Lý Hỏa Vượng. Từng cái xúc tu cuốn lấy các loại phù triện cùng với dụng cụ tra tấn bay lơ lửng trên không trung.
Sau lưng Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng bước chân, Bạch Linh Miểu dẫn theo một nhóm tín đồ Bạch Liên Giáo không biết chui ra từ chỗ nào, lặng lẽ đứng trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Không chỉ Bạch Linh Miểu mà những người có chút năng lực trong thôn Ngưu Tâm cũng vội vã mặc quần áo vào chạy về phía bên này. Nếu như so sánh về nhân số thì bên của Lý Hỏa Vượng hẳn là chiếm ưu thế hơn.