Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 957: Việc Tốt




Lý Hỏa Vượng lườm hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía phương trượng của Chính Đức nói tiếp:

"Nói như vậy...vừa nãy các ngươi tới gần thôn của ta thật sự chỉ là xin chút lương thực sao? Các ngươi thật sự ngay cả một chút lương thực cũng không còn nữa?”

"Thí chủ, bần tăng cùng các chúng đệ tử không nói chuyện khất thực thì không nói. Vị thí chủ này, tại sao phải làm khó dễ những người xuất gia từ bi như chúng ta chứ?”

Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không đồng ý với lời nói này:

"Lòng từ bi? Thời điểm các ngươi đem những bé trai sơ sinh kia nhét vào trong bình tại sao không nói đến chuyện từ bi?”

"Thí chủ, sao ngươi lại nói đến chuyện này rồi? Họ đều bị người khác vứt bỏ, nếu không phải chúng ta thu lưu lại thì họ sớm đã bị chôn sống rồi, bần tăng đây là đang tìm đường sống cho những người đàn ông kia, đây là việc tốt mà.”

“Vậy để thái giám sinh con cũng là việc tốt sao?”

"Việc tốt! Tất nhiên đó là một việc làm rất tốt, giúp người khác có hậu thế thì sao lại không phải là việc tốt chứ?”

Lúc này Lý Hỏa Vượng không muốn nói gì nữa, hắn cũng coi như là hiểu rồi, những tên hòa thượng của chùa Chính Đức này thật sự đang làm việc tốt, chẳng qua là làm việc tốt cho họ mà thôi.

Lỡ như một ngày nào đó họ cảm thấy giết người phóng hỏa là việc tốt, sợ là họ cũng sẽ không chút do dự mà đi làm.

---

Trong rừng cây mờ tối, cuộc trò chuyện giữa Lý Hỏa Vượng và phương trượng của chùa Chính Đức vẫn đang diễn ra, nhưng có vẻ thoải mái hơn nhiều so với bầu không khí trước đó.

“Ti Mệnh của các ngươi là ai?”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm lão hòa thượng trước mặt hỏi.

"Ti Mệnh? Người xuất gia cửa Phật như bọn ta, tin Phật tổ, tin Bồ tát, duy chỉ có không tin số mệnh.”

Lý Hỏa Vượng lập tức đổi cách nói của mình:

"Ồ, vậy các ngươi tin vào vị Phật tổ nào?"

“A di đà phật, Đại Nhật Như Lai ở giữa trung tâm thế giới Kim cang, A Súc Bệ Như Lai phía đông của thế giới Hương Tích, Bảo Sanh Như Lai ở phương nam của thế giới Hoan Hỉ, Đức Phật A Di Đà ở thế giới Tây Phương Cực Lạc và Bất Không Thành Tựu Như Lai ở phía bắc của thế giới Liên Hoa Bộ, hợp xưng là Ngũ Trí Như Lai.”

"Ngũ Trí Như Lai? Đây là chưởng quản Ti Mệnh của máu thịt? Hay là chưởng quản Ti Mệnh của sinh sản?"

Lý Hỏa Vượng thầm suy nghĩ trong lòng.

Nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Lý Hỏa Vượng, phương trượng của chùa Chính Đức nặng nề chắp hai tay lại, cúi đầu thật thấp trước mặt Lý Hỏa Vượng:

“Thí chủ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cầu xin thí chủ cho chút lương thực.”

"Dù trước đây ngươi có đυ.ng chạm với đệ tử Phật môn nhưng mà dân chúng bình thường cũng không đυ.ng chạm gì đến ngươi nhỉ? Ngươi nhẫn tâm nhìn họ chết đói sao?”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lại nhìn về phía phương trượng trước mặt:

"Ta có thể cho các ngươi lương thực, nhưng sau khi ta cho rồi thì các ngươi nhất định phải đi, bất luận có đi đâu cũng không được tới gần thôn Ngưu Tâm!”

Nghe thấy có lương thực, lão phương trượng lập tức mặt mày rạng rỡ:

"Thí chủ thật tốt bụng! Ta và các đệ tử sẽ tụng kinh niệm Phật vì thí chủ, giúp thí chủ tích nhiều công đức ở chỗ Phật tổ bên kia.”

“Khỏi đi, ta gánh không nổi công đức to lớn của Phật tổ.”

Đối với những hòa thượng của chùa Chính Đức đến từ Đại Tề này, Lý Hỏa Vượng cũng không phải hoàn toàn nghi ngờ. Hắn chỉ muốn mượn số lương thực kia để thoát khỏi những người có lai lịch không rõ ràng này mà thôi.

Cùng với hiệu lệnh của Lý Hỏa Vượng, từng túi lương thực nặng trĩu được đẩy đến cửa xe cút kít. Mặc dù các hòa thượng có ý đồ giả vờ yếu đuối hoảng hốt nhưng hành động lén lút móc gạo ra nhét vào trong miệng vẫn bán đứng họ.

Thấy hành động của họ, Lý Hỏa Vượng cũng đã tin tưởng hơn vào lời giải thích vừa nãy của phương trượng chùa Chính Đức.

Lý Hỏa Vượng nhìn lão hòa thượng bên cạnh, sau một hồi trầm tư liền mở miệng nói:

"Chắc là ngươi biết bây giờ bên ngoài không còn là Đại Tề nữa nhỉ?”

Nghe vậy, phương trượng chùa Chính Đức không chút để ý nói:

“A di đà phật, bần tăng dĩ nhiên biết chuyện này, nhưng bất kể nơi nào trong thế giới nhỏ bé này, nơi nào mà không có Phật, khắp nơi đều là đất Phật, nơi nào cũng có Phật, khắp nơi đều là thế giới khắc nghiệt."

Lý Hỏa Vượng thực sự không hiểu đối phương đang nói về cái gì, vì vậy hắn nói tiếp:

"Ngươi quản cái gì trời cái gì đất, nhắc một câu cho ngươi tỉnh lại, Pháp giáo gây nên thiên tai cũng tới theo rồi.”

"Nhưng họ thật sự là người xuất gia có lòng từ bi. Khi rảnh rỗi nhớ lên đây, đi tìm những kẻ chủ mưu khiến cho Đại Tề trăm họ lầm than.

Phương trượng khẽ trợn mắt, bộ râu bạc trắng tung bay theo gió, nhưng trong nháy mắt lại rũ xuống:

"A di đà phật, bần tăng hiểu rồi."

"Nếu có một ngày ngươi gặp phải một môn phái khác đến từ Đại Tề, nhớ nói tin tức này cho chúng ta biết. Nếu ngươi cũng hi vọng thế giới Tiên Thiên kia biến thành dáng vẻ ma quỷ như Đại Tề?”

“Thí chủ nói đúng.”

Ngay khi phương trượng của chùa Chính Đức nặng nề gật đầu, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bên phải thôn Ngưu Tâm, có người đang đi tới.

Khi người tới xuất hiện dưới ánh trăng, Lý Hỏa Vượng vội vàng thả thanh kiếm trong tay xuống. Hắn biết người này, miễn cưỡng cũng coi như là người quen.

Không phải ban đầu mình cướp thanh Cốt Kiếm từ trong tay người đàn ông tên Phật Ngọc Lô này sao.